Người Yêu Cuồng Tôi Như Thế Nào - Chương 80
Cập nhật lúc: 2025-06-29 23:24:48
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đại não của Thịnh Kiều đơ cứng luôn.
Thần tượng đang làm gì vậy? Xoa đầu cô sao? Vì sao lại xoa đầu cô? Vì sờ lên dễ chịu à?
Nhưng cô được sờ thì sướng muốn chết.
Aaaaaa khóe miệng cong lên, nghĩ muốn thét chói tai!!!!!
Huhu… cuộc đời này không còn gì hối tiếc nữa.
Đỉnh đầu chợt nhẹ, là Hoắc Hi thu hồi bàn tay, thấp giọng nói.
“Điện thoại em vẫn reng đấy.”
“Mặc kệ nó đi.”
“…” – Hoắc Hi nhịn cười – “Bắt điện thoại trước đã.”
Thịnh Kiều không tình nguyện mở máy, điện thoại chuyển, tiếng của Bối Minh Phàm xuyên qua ống nghe rít gào.
“Thịnh Kiềuuuuuu, cô có ý gì? Cô dám ngắt điện thoại của tôiiiiiiiiiiii”
“Ừm… vừa vào thang máy, bị mất tín hiệu.”
“… Ngày mai tới công ty, tôi xử cô sau.”
“Được được… anh bớt giận. Ngủ ngon nhé. Ngày mai mới có tinh lực để xử lý tôi.”
Bối Minh Phàm cúp máy.
Thịnh Kiều lập tức thả điện thoại vào túi, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn Hoắc Hi cười như con dở. Đã lâu lắm rồi không nhìn thấy anh, cô nhớ đến phát điên rồi.
Hoắc Hi cũng tùy ý cho cô nhìn, vành nón tạo thành một vệt bóng nhợt nhạt nơi đầu mũi, càng khiến khuôn mặt ẩn hiện nét đẹp trai lạnh lùng.
Thịnh Kiều như một kẻ hoa si bị mê mẩn đến choáng váng đầu óc, ngắm Hoắc Hi nửa ngày mới nhỏ giọng hỏi.
“Hoắc Hi, anh có lạnh không?”
Có xe chạy vào, mang theo một trận gió. Mặc dù đã vào xuân nhưng không khí vẫn rất lạnh. Cô bị cơn gió kia thổi tới, thoáng run run, đầu óc chợt tỉnh táo một ít.
Hoắc Hi trả lời.
“Lạnh.”
Thịnh Kiều bình tĩnh nói.
“Vậy anh mau vào xe ngồi. Lần sau ra khỏi nhà, anh nhớ mặc nhiều chút. Ngàn vạn lần đừng để bị cảm.”
Hoắc Hi lẳng lặng nhìn cô.
Thịnh Kiều thì quay đầu ngó trái ngó phải, sau đó bước sang trái hai bước, ngăn trở đầu ngọn gió, quan tâm hỏi.
“Hiện tại thì sao? Có đỡ lạnh không?”
Hoắc Hi nói.
“Hơi khát. Muốn uống nước ấm.”
Đầu óc Thịnh Kiều nhanh chóng xoay chuyển. Hình như sáng nay lúc ra khỏi nhà cô đã dọn dẹp rồi? Đổ rác rồi? Trên sô pha hình như không có quăng vớ bừa bãi?
Xác nhận mọi thứ ổn thỏa, lúc này Thịnh Kiều mới cẩn thận thăm dò.
“Vậy… anh có muốn lên nhà em ngồi một chút, uống ít nước ấm không?”
Hoắc Hi rốt cuộc nở nụ cười nhàn nhạt.
“Được.”
Hai người vào thang máy. Thịnh Kiều đeo khẩu trang, đội mũ, cẩn thận dặn dò.
“Anh nhớ đừng ngẩng đầu nhé.”
Hoắc Hi ừm một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn mũi chân.
Thang máy dừng ở tầng . Thịnh Kiều đầu tiên lấm la lấm lét ló đầu nhìn một vòng, xác định trên hành lang không có bóng người, lúc này mới vẫy tay kêu Hoắc Hi đi ra khỏi thang máy. Cô cầm chìa khóa mở cửa thật nhanh, đợi Hoắc Hi an toàn vào nhà, khóa cửa, lúc này mới thở ra một hơi.
Hoắc Hi đứng ngay cửa, đưa mắt đánh giá ngôi nhà.
Cô hơi rụt người, theo bản năng chà chà bàn tay ở sau lưng, ngập ngừng nói.
“Anh… cứ tự nhiên ngồi nha. Em đi lấy nước ấm cho anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-yeu-cuong-toi-nhu-the-nao/chuong-80.html.]
Hoắc Hi tới sô pha ngồi xuống. Trên bàn có quyển bút ký nhỏ được tùy ý đặt ở đó. Hoắc Hi cầm lấy, mở ra đọc lướt qua, sau đó thả lại lên bàn, ngả người ra sau, đưa tay sờ sờ sống mũi.
Mấy hôm nay Hoắc Hi rất bận rộn, chưa được nghỉ ngơi qua. Buổi tối lại bay đường dài về nước, kỳ thật rất mệt mỏi. Nhưng khi nhìn thấy video Tiểu Đản gửi qua, nhìn đến hình ảnh người con gái không màng đến hậu quả, đứng lên bảo vệ anh. Anh lại muốn tới xem cô.
Cô gái nổi báo đáng sợ trong video, khi đứng trước mặt anh, ánh mắt liền mềm mại đến kỳ lạ.
Thịnh Kiều bưng nước ấm lên, thấy Hoắc Hi đang nhắm mắt dựa trên sô pha, không che dấu được nét mệt nhọc. Cô tức khắc đau lòng muốn chết, nhẹ giọng hỏi.
TBC
“Hoắc Hi, anh có mệt lắm không? Có muốn nghỉ ngơi một chút không? Em gọi điện thoại cho Tiểu Đản đến đón anh nhé.”
Hoắc Hi mở mắt, nhận lấy ly nước, lắc đầu.
“Không cần. Anh không sao.”
Nước ấm vừa phải, Hoắc Hi uống vài ngụm, ngẩng đầu hỏi.
“Ở đây đã quen chưa?
“Vâng, đã quen rồi ạ. Nơi này rất tốt.”
Hoắc Hi cười.
“Vậy là tốt rồi.”
“Sao anh biết nhà em ở đây?”
“Chung Thâm nói cho anh biết.” – Hoắc Hi dừng một chút, móc trong túi quần ra một cái bọc màu xám bạc, đưa cho cô – “Lễ vật mừng tân gia.”
Thịnh Kiều hai mắt mở lớn.
Thần tượng tặng quà cho cô!!!!!!!!!!!!
Thấy cô sững sờ, Hoắc Hi quơ quơ.
“Không muốn sao?”
“Muốn… muốn… muốn…”
Cô nhanh tay đoạt lấy. Cẩn thận mở ra, bên trong là một chiếc hồ lô bằng ngọc lớn bằng ngón tay, chất ngọc trong suốt, đặc biệt tinh xảo, dưới ánh đèn ẩn ẩn phát sáng.
Huhuhu… đây là tặng vật của thần tiên ư… đáng yêu quá điiiii!!!
Hoắc Hi nói.
“Thấy đẹp, nên mua.”
“Em thích lắm. Em sẽ giữ cẩn thận. Hoắc Hi, cảm ơn anh.”
“Thích là được rồi.”
Cô vui vẻ lộc cộc chạy vào thư phòng, treo hồ lô ngọc lên, khi chạy trở ra, trên tay là một tấm ảnh và một cây bút kim.
“Hoắc Hi, anh ký tên lại cho em đi.”
Hoắc Hi nhìn tấm ảnh chân dung của mình.
“Tấm ảnh lúc trước đâu rồi?”
Thịnh Kiều nhỏ giọng nói.
“Cho người ta rồi.”
Hoắc Hi chỉ nhìn, không đưa tay nhận, cũng không nói tiếng nào. Cô sốt ruột giải thích.
“Là cho một bạn Hi Quang… bạn ấy nhặt được bao tiền lẻ của em, bên trong có cất hình của anh… thấy bạn ấy tốt như vậy, nên em tặng luôn rồi.”
Cô giống như trẻ con phạm lỗi, lo lắng cúi đầu. Chính vì vậy cô không nhìn thấy khóe môi của Hoắc Hi cong lên, ý cười chợt lóe. Anh đưa tay cầm tấm ảnh và cây bút, ký tên, cũng không đợi cô nhắc nhở, chủ động vẽ thêm một trái tim.
Thịnh Kiều sung sướng muốn hỏng luôn.
Lần này còn lời thêm một trái tim này!!!!!
Cô ôm tấm hình có chữ ký hớn hở nhìn tới nhìn lui, đột nhiên nghe Hoắc Hi nói.
“Về sau, trước mặt công chúng em không cần xúc động như vậy.”
Cô mất một lúc mới biết anh đang nhắc tới sự việc ở buổi phát sóng trực tiếp, thân người căng cứng một chút, thấp giọng nói.
“Thực xin lỗi. Về sau sẽ không.”
Hoắc Hi nhíu mày, gọi.
“Thịnh Kiều.”