Tay Thịnh Kiều phát run, ngẩng phắt lên, hung tợn nhìn người trước mặt.
Cao Mỹ Linh vẫn còn cười, thu hồi di động, ngồi xuống, dựa người ra sau.
“Đừng có nhìn chị như vậy. Nếu không phải lúc trước chị dùng triệu để cứu em khỏi đám cho vay nặng lãi thì ảnh chụp này đã phát tán đầy trên mạng rồi. Nếu muốn trách, hãy trách người cha đam mê cờ b.ạ.c của em ấy.”
Thịnh Kiều cắn răng, cố gắng duy trì bình tĩnh. Cao Mỹ Linh tiếp tục nói.
“Đúng vậy, hợp đồng này là bất bình đẳng. Nhưng nếu lúc đó không có hợp đồng này, không có chị đưa tay đỡ lấy, em và người mẹ tàn phế của mình hẳn đã rơi xuống mồ đoàn tụ với người cha đam mê cờ b.ạ.c kia rồi. Mỗi tháng ngàn còn không đủ xài sao? Số tiền này cũng đâu có ít. Em xem, xã hội bây giờ, nhiều người làm công c.h.ế.t lên c.h.ế.t xuống mà mỗi tháng cũng không kiếm được số tiền lớn như vậy đâu.”
Cao Mỹ Linh cầm tách trà, uống một ngụm, than thở.
“Chị đã cho em một công việc ổn định với mức lương cao, giúp em thoát khỏi ác mộng và bóng ma của quá khứ. Kiều Kiều à, em nên cảm ơn chị a~ Đừng có suốt ngày so đo với minh tinh khác. Em lấy gì mà so với người ta chứ. Xuất thân không có. Bằng cấp không có. Đầu óc cũng không có luôn. Đưa cho em một vai công chúa nũng nịu đáng yêu tiểu bạch thỏ, em lại diễn thành cô nàng nhà giàu kênh kiệu thiếu giáo dưỡng. Em đó nha, trừ bỏ khuôn mặt xinh đẹp ra thì còn có cái gì chứ?!?”
Thịnh Kiều ngồi trên ghế sô pha, toàn thân phát run.
Cao Mỹ Linh uống xong ly trà, nói xong lời muốn nói, đem phong bì ngàn tệ ném vào lòng Thịnh Kiều.
“Cao tỷ khuyên em một câu, trước kia thế nào, hiện tại liền thế ấy. Ngoan ngoãn nghe lời, đừng nghĩ lung tung nữa.”
TBC
Lại vờ như muốn trấn an, sau khi đập cho một cây gậy thì sẽ phát cho một cây kẹo.
“Thấy em sống cũng không dễ dàng gì… thế này đi, tháng sau chị sẽ tăng lương cho em. Một tháng ngàn. Được rồi chứ?!”
Thịnh Kiều siết chặt nắm tay, gắt gao nhìn phong bì trong lòng ngực.
Cao Mỹ Linh vẫy vẫy tay, xách túi đi ra cửa, chợt nhớ tới cái gì, quay người cười nói.
“À, đúng rồi, bộ phim đam mỹ kia, chị đã giúp em dời lịch tiến tổ xuống ngày mai. Thấy chị tốt với em chưa?!? Vậy chiều nay em ráng nghỉ ngơi nhé, điều chỉnh tâm trạng lại, sáng mai chị phái Tiểu Bạch tới đón em.”
Sau đó ý cười trong mắt dần biến mất, trở lại là người đại diện cường thế Cao Mỹ Linh.
“Thịnh Kiều, nếu không nghe lời, cô sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Cửa mở ra rồi đóng sầm lại.
Căn nhà khôi phục vẻ an tĩnh của nó. Quanh quẩn trong không gian chỉ có tiếng thở dốc của Thịnh Kiều.
Một lúc sau, cô vỗ vỗ mặt mình, nhắm mắt lại, tự nói.
“Kiều Kiều, không có việc gì. Bình tĩnh, phải bình tĩnh thì mới tìm được cách giải quyết. Nhất định phải bình tĩnh. Sẽ không sao.”
Cô mở mắt, cầm điện thoại vẫn đặt ở một bên, bấm dừng chức năng ghi âm, nhấn nút lưu lại trong máy, sau đó còn cẩn thận gửi bản ghi âm vào hộp thư. Sau khi làm xong mọi việc, cô mới đi lại thùng nước, uống liền cốc nước.
Cô vào phòng, nhìn vào gương. Đối diện là một cô gái có khuôn mặt tái nhợt, tóc hơi uốn lượn xoã dài đến ngực. Gương mặt này, cô đã từng rất chán ghét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-yeu-cuong-toi-nhu-the-nao/chuong-8.html.]
Cô cúi đầu, khom lưng, lạy ba cái.
“Thịnh Kiều, thực xin lỗi.”
Xin lỗi vì trước kia không rõ chân tướng sự việc đã mắng chửi cô. Xin lỗi vì việc múa bàn phím của tôi đã gây thương tổn cho cô. Xin lỗi vì quan hệ nước chảy bèo trôi trên mạng xã hội không ngờ lại làm hại đến cô. Tôi không biết vì lý do gì cô lại biến mất. Có lẽ vì không chịu nổi ác ý do thế gian này mang đến đi. Mà tôi, chính là đầu sỏ. Tôi sẽ giúp cô giải quyết tất cả phiền toái, sẽ mang đến ánh sáng, chiếu rọi cho sinh mệnh tăm tối của cô.
Kiều Kiều xoay người đi ra phòng khách, cầm di động, gọi một cuộc điện thoại.
Tiếng chuông vang lên thật lâu mới có người bắt máy. Cô hít sâu một hơi.
“Kiều Vũ, em muốn gặp anh.”
Đầu dây bên kia thắc mắc hỏi lại.
“Xin lỗi cô là ai?”
“Em có một vài vấn đề pháp lý muốn nhờ anh tư vấn. Anh cho em cái hẹn đi.”
“Thật ngại quá, gần đây trong tay tôi đang thụ lý vài án tử. Thời gian hơi gấp. Nếu không thì… tôi sẽ nhờ đồng nghiệp đến giúp cô tư vấn…”
“Không được. Em chỉ có thể nói chuyện với anh. Kiều Vũ, em thực sự cần anh giúp đỡ. Ngoài anh ra, em không tin ai hết.”
Điện thoại bên kia trầm mặc chốc lát, cuối cùng bất đắc dĩ trả lời.
“Được rồi. Tối nay giờ ở…”
“…nhà hàng thuỷ tạ Tịch Phong. Em ở phòng các chờ anh.”
Nhà hàng thuỷ tạ Tịch Phong rất gần với biệt thự của Kiều gia. Là nhà hàng sang trọng, kín đáo bậc nhất mà cả gia đình họ Kiều đều yêu thích.
Kiều Vũ nhìn dãy số xa lạ, nhẹ giọng nói.
“Được rồi. Buổi tối gặp.”
Thịnh Kiều cúp máy, nhẹ nhàng thở ra.
Ngồi trên sô pha, lại nhớ đến cái gì, cô mở di động, lục tìm trong danh bạ điện thoại, thấy có một số lưu dưới tên “Mụ mụ”. Cô ấn nút gọi.
Bên kia nhận máy thật nhanh, âm thanh vui vẻ của một người phụ nữ vang lên.
“Kiều Kiều à…”
Nước mắt bỗng nhiên rơi như mưa. Đây là ký ức của thân thể này sao? Cô hít mũi.
“Mẹ, gần đây có khoẻ không?”