Người Yêu Cuồng Tôi Như Thế Nào - Chương 77
Cập nhật lúc: 2025-06-29 23:24:41
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh Kiều mím môi cười, ngồi xuống phía đối diện, nghĩ nghĩ, hơi ngại ngùng nói.
“Lần trước mời anh đến làm khách cho chương trình, nhưng nửa đường em phải xuất ngoại công tác, không tiếp đãi chu đáo, thật xin lỗi.”
Mạnh Tinh Trầm uống trà, cầm chiếc ly men sứ màu xanh, dáng vẻ đoan trang, cười mà như không, nói.
“Sau này xem tin tức mới biết cô đúng là đi công tác, không phải cố ý trốn tôi.”
“???”
Vội vàng cười lấp liếm.
“Hahaha… em vì sao phải cố ý trốn anh chứ. Anh lại cứ nói đùa.”
Mạnh Tinh Trầm cũng cười, không tiếp tục chủ đề này nữa. Duỗi tay lấy cuốn sách đặt trên bàn, mở ra đọc, nhìn thấy những ghi chú bằng bút đỏ của Thịnh Kiều chép đầy trong tài liệu, Mạnh Tinh Trầm buông sách, hỏi.
“Tốt nhất vẫn là thực hành nhiều, hiểu được kỹ xảo rồi thì lúc đó đọc sách cơ sở mới có hữu dụng.”
Thịnh Kiều lập tức chuyển sang trạng thái học sinh, mở cuốn sách nhỏ, vặn bút, nghiêm túc lắng nghe thầy giáo giảng bài rồi ghi chép.
Mạnh Tinh Trầm ngẩng đầu, nhìn thấy dáng ngồi ngoan ngoãn của cô, cười ra tiếng.
“Không cần khẩn trương như vậy. Diễn kịch là một việc rất thú vị, nếu cô xem đó là nhiệm vụ công tác sẽ mất đi vẻ tự nhiên và linh khí.”
Giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười ôn hòa khiến Thịnh Kiều bất giác thả lỏng người.
Mạnh Tinh Trầm không có ngay lập tức giảng dạy về kỹ thuật diễn xuất hay tri thức cơ bản gì cả, nguyên buổi chiều, anh ngồi kể chuyện về thời đại học, về những việc thú vị phát sinh trong phòng ngủ nam.
Mỗi một năm, rất nhiều người thi vào trường sân khấu nhưng cuối cùng có thể xuất đạo và tỏa sáng trước mắt công chúng chỉ có một bộ phận nhỏ mà thôi. Có những người là dựa vào thiên phú, có những người dựa vào chăm chỉ, lại có người là dựa vào kỳ ngộ.
Nhưng cho dù bọn họ quyết định bước theo con đường nào, bạo hồng rồi vươn tới đỉnh cao cũng tốt, lặng lẽ đổi nghề không chút tiếng tăm cũng tốt, bọn họ sẽ vĩnh viễn nhớ rõ, ngày xưa, trong sân trường đại học, khoảng thời gian niên thiếu với tấm lòng ôm mộng tưởng bay cao.
Trời chuyển tối, buổi “giảng bài” đầu tiên kết thúc. Thịnh Kiều mặt không đổi sắc nói.
“Mạnh tiền bối, cảm ơn anh hôm nay đã đến giảng dạy. Trong nhà chưa mua đủ đồ dùng nên không thể mời anh ở lại ăn cơm tối. Trợ lý của anh tới chưa? Em tiễn anh.”
Mạnh Tinh Trầm nhìn điện thoại, trả lời.
“Cậu ta ở ngoài cửa.”
“Được. Vậy anh đi thong thả ạ.”
Mạnh Tinh Trầm nhìn Thịnh Kiều, đôi mắt nàng giống như có ánh sáng, quả nhiên như lời đồn, đẹp đến kinh người. Thịnh Kiều giả bộ không thấy ánh mắt đánh giá của người ta, đi ra cửa, mở cửa, nhìn trợ lý đứng bên ngoài, cười cười.
“Hôm nay thật vất vả cho anh rồi, Mạnh tiền bối.”
Mạnh Tinh Trầm cầm lấy áo khoác, đi tới, nói với trợ lý.
“Cậu xuống gara đợi tôi.”
Chờ trợ lý đi khuất rồi, Mạnh Tinh Trầm mới quay đầu nói với Thịnh Kiều.
“Tiểu Phàm nhờ tôi tới dạy cho cô một tuần ba lần.”
“…”
“Cô ngày mai… muốn ngủ nướng sao?”
“… à không, dậy rất sớm.”
“Vậy… ngày mai có thời gian mua dụng cụ rồi, buổi tối có thể mời tôi ở lại ăn cơm chiều chứ.”
“… em không biết nấu cơm.”
“Hửm? Phải không? Lần trước mời tôi tham gia chương trình kia hình như cô không phải nói như vậy.”
“… à… cái đó, tài nấu nướng của em không tốt. Sợ Mạnh tiền bối ăn không quen.”
Mạnh Tinh Trầm không muốn đôi co nữa, mặc áo khoác, bước ra cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-yeu-cuong-toi-nhu-the-nao/chuong-77.html.]
“Ngày mai gặp.”
“…”
Cứu mạng a~~~~~~
Mạnh Tinh Trầm vừa đi. Thịnh Kiều gấp đến không chờ nổi, gọi ngay cho Bối Minh Phàm.
Người ở đầu bên kia còn tưởng cô gọi tới để cảm ơn.
“Thế nào? Tinh Trầm là thầy giáo, có phải rất vui không?”
Vui vui cái con khỉ á.
Thịnh Kiều muốn hỏng mất nhưng phải nhịn xuống.
“Mạnh tiền bối là thân phận gì, vì sao phải hạ mình tới dạy tôi a~ Anh xem, nếu không đổi người khác nha.”
“Đổi cái gì mà đổi. Trong số nghệ sĩ dưới trướng của tôi, Mạnh Tinh Trầm là người có diễn kỹ tốt nhất. Anh ta dạy cô, tôi mới yên tâm.”
“???”
Cái gì? Bối Minh Phàm là người đại diện của Mạnh Tinh Trầm?
Đệch ~ đây là làm sao.
Bối Minh Phàm vẫn nói luyên huyên, ân cần dạy bảo.
“Cô hảo hảo học tập với Tinh Trầm. Bao nhiêu người cầu còn không được đấy. Nắm chắc cơ hội lần này. Có thể ảnh hậu tiếp theo sẽ vào tay cô đó.”
Thịnh Kiều sống không còn gì luyến tiếc, cúp điện thoại.
Cơm chiều ăn không nổi. Nhìn tới sách vở đặt trên bàn, Thịnh Kiều nhớ lại ánh mắt Mạnh Tinh Trầm mỗi lần nhìn cô, trong ánh mắt có ẩn ý, cười rất thâm tình.
Nguyên chủ không phát sinh chuyện gì với ảnh đế thật chứ?
Nếu bọn họ từng ở bên nhau, hoặc là đang ở bên nhau, ảnh đế sẽ không trơ mắt nhìn nguyên chủ chịu nhiều áp bức như vậy. Với lại, từ lúc cô biến thành Thịnh Kiều, ảnh đế chưa từng một lần nhắn tin hỏi thăm.
Nhưng nếu không phát sinh chuyện gì, vì sao ánh mắt nhìn cô lại không đúng lắm a~
Thịnh Kiều nghĩ muốn trọc đầu.
Bọc chăn trốn ở trên giường, không bao lâu, điện thoại vang lên, là Chung Thâm gọi. Cậu ta ồn ào nói.
“Cầu vồng Kiều! Anh đây đã về nước. Ngày mai sẽ qua nhà mới nhìn xem. Anh có mua quà cho em này.”
TBC
“Khoan đã, cầu vồng Kiều là ý gì?”
“Thịnh Kiều phát cầu vồng thí, gọi tắt là cầu vồng Kiều.”
“????”
Có phải da cậu lại ngứa rồi không?
Thịnh Kiều lười gây lộn với cậu ta, không hơi sức nói.
“Ngày mai không được. Ngày mai lão sư sẽ tới dạy diễn xuất.”
“Lão sư dạy diễn xuất? Là ai? Em tìm lão sư sao không tìm anh? Em quên hồi xưa anh đã cầm tay em hướng dẫn diễn kịch như thế nào sao?”
“… Mạnh Tinh Trầm.”
“…” – Chung Thâm rất hiểu bản thân – “À… đúng là anh kém hơn. Vậy em ráng học tập cho tốt, tranh thủ lấy tới giải ảnh hậu nha.”
“… tôi không muốn học với anh ta.”
“Vì sao?”
Thịnh Kiều trầm mặc nửa ngày, mới bình tĩnh nói.
“Bởi vì có cảm giác như đang ở sau lưng Hoắc Hi yêu đương vụng trộm vậy.”