Thịnh Kiều >> Nếu chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời, tôi có thể sẽ chịu đựng được bóng đêm. Nếu chưa từng nghe cậu biểu diễn, tôi có thể sẽ giữ được một lòng không gợn sóng.
Lê Nghiêu >> Đây là trang phục biểu diễn hả? Tự làm sao? Vậy sao cậu không trực tiếp đi làm nhà thiết kế thời trang đi.
Thịnh Kiều >> Con người yêu thích gió, bởi vì gió mang tới hơi thở tươi mát. Con người yêu thích mặt trời, bởi vì ánh dương mang đến sự ấm áp. Con người yêu thích tuyết trắng, bởi vì tuyết trắng đẹp một cách thuần khiết. Tôi thích cậu, bởi vì cậu như gió, như quang, như tuyết.
Vệ Hạc Đông: “???”
Diệp Đồng: “???”
Hai người là bị nhập à?
Thu hình đến gần tối, tổ tiết mục quyết định tạm dừng nghỉ ngơi. Lúc này đạo sư và tuyển thủ có thể đi ăn cơm, nhưng khán giả thì không. Khán giả sau khi vào ghế ngồi là phải ở yên như vậy, chương trình kết thúc mới có thể rời đi. Hơn nữa lúc vào cửa, di động và các thiết bị điện tử đều bị thu hồi, cho nên hiện giờ họ ngồi một chỗ trên khán đài vừa mệt lại vừa chán.
Thịnh Kiều và ba vị đạo sư vào hậu đài ăn cơm với tổ tiết mục. Diệp Đồng hỏi.
“Tiểu Kiều, em học chuyên ngành gì thế? Sao có thể mở miệng là thơ từ tuôn ra như suối a?”
Đây không phải chuyên ngành, đây là thiên phú kỹ năng khi truy tinh tôi luyện mà thành a~
Thịnh Kiều cười ngượng ngùng.
“Em ngày thường thích đọc sách truyện này nọ thôi ạ.”
Mọi người cười ha ha. Cùng trải qua mấy giờ thu hình, mọi người đã trở nên quen thuộc, không còn xa lạ như trước. Chỉ có Lê Nghiêu vẫn không mở miệng nói chuyện, giống như muốn duy trì dáng vẻ lạnh lùng hờn dỗi cho đến hết chương trình vậy.
Cơm nước xong, mọi người ngồi nghỉ ngơi thêm một chốc, mở di động ra chơi. Thịnh Kiều uống cà phê do Đinh Giản mua, muốn đi toilet, để một lát thu hình thì không khó xử.
Tầng lầu này chỉ có một toilet, không phân biệt dùng cho nghệ sĩ hay khán giả. Lúc Thịnh Kiều tới, đang có cô bé đứng nói chuyện với nhau, trên cổ tay đeo một vòng bạc, sáng lấp lóe.
Một trong hai cô bé ngẩng đầu, trông thấy Thịnh Kiều, mắt liền mở lớn, giống như muốn hét lên, nhưng đã kịp lấy tay che miệng, vội vàng lắc lắc cô bạn đứng bên cạnh. Cô bạn kia tròn tròn, trông cực kỳ đáng yêu, quay đầu thấy Thịnh Kiều, cũng làm ra phản xạ tương tự.
Ba người hai mắt nhìn nhau, không ai nói chuyện. Cuối cùng vẫn là Thịnh Kiều không nhịn được phải cười hỏi.
“Là fan Kiều?”
“Phải phải… Kiều Kiều. Chúng em là.”
“Trời ơi, em gặp phải cái vận cứt chó gì mà đi toilet cũng có thể gặp được Kiều Kiều a~”
Thịnh Kiều hỏi thăm.
“Có mệt không?”
“Không mệt! Không mệt! Một chút cũng không mệt!”
“Kiều Kiều, lời bình của chị hay thiệt hay luôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-yeu-cuong-toi-nhu-the-nao/chuong-75.html.]
Thịnh Kiều đứng nói chuyện thêm vài câu, đến khi Phương Bạch chạy tới thúc giục cô phải lên sân khấu. Thịnh Kiều gật đầu, trước khi đi còn dặn.
“Chị phải đi rồi. Các em một lát lúc rời khán đài nhớ phải chú ý an toàn nhé.”
Hai cô bé nhất trí gật đầu, lại hỏi.
“Kiều Kiều, có thể chụp ảnh chung với chị không?” – nói xong lại xụ mặt – “Quên mất, điện thoại đã bị tịch thu rồi.”
Thịnh Kiều nghĩ nghĩ, tiến tới ôm mỗi người một cái, nhẹ giọng nói.
“Vậy dùng cái này để thay thế ảnh chụp nhé.”
Phương Bạch gọi lớn.
“Kiều tỷ, lên sân khấu.”
Thịnh Kiều vẫy tay với hai cô bé, xoay người đi mất.
Hai cô bé ngốc lăng tại chỗ, qua lâu thật lâu, một người mới mơ màng nói.
“Chị ấy thơm quá à…”
TBC
“Vừa mềm vừa ngọt.”
“Huhu… Kiều Kiều chủ động ôm mình nè…”
“Tui cũng muốn khóc đây… chân mềm rồi, đỡ… đỡ tui với~”
Thịnh Kiều chạy gần tới sân khấu, đột nhiên cảm thấy hình như bản thân quên mất chuyện gì đó. Là chuyện gì nhỉ?!? Cho đến lúc chương trình bắt đầu quay, tuyển thủ lên sân khấu biểu diễn, Thịnh Kiều bị bàng quang nhắc nhở mới nhớ ra, cô quên không đi toilet.
Thu hình liên tục đến nửa đêm mới kết thúc. Khán giả, nghệ sĩ, tuyển thủ, lẫn nhân viên công tác đều mệt rã rời.
tuyển thủ vào vòng trong, sẽ chuẩn bị tác phẩm mới, nửa tháng sau bắt đầu vào vòng đào thải. Từ vòng đào thải, chương trình sẽ phát sóng trực tiếp. Chương trình thu hình hôm nay sẽ được cắt ghép, thứ bảy tuần sau phát sóng.
Thịnh Kiều được Phương Bạch đưa về nhà, tắm xong liền lăn đùng ra ngủ. Vừa ký hợp đồng, Trung Hạ hình như cũng không muốn tạo áp lực cho cô. Những ngày kế tiếp, Bối Minh Phàm chỉ đưa tới sách dạy diễn xuất này nọ, không an bài công tác khác.
Thịnh Kiều mỗi ngày ở nhà đều đọc sách, dưỡng da, xem phim, rất thoải mái nhẹ nhàng.
Thứ bảy, Tinh Quang Thiếu Niên kỳ thứ nhất phát sóng.
Chương trình liên quan đến ca nhạc luôn có nhiệt độ cao. Cộng đồng mạng đều biết sắp có một chương trình tuyển tú phát sóng. Cho nên ngoài trừ fan thì người qua đường cũng tò mò muốn xem xem tiết mục có xuất hiện chàng trai xinh đẹp nào không.
Sau đó, quần chúng phát hiện, cái người mà bọn họ cho rằng chỉ đến làm bình hoa trang trí – Thịnh Kiều – lại ở trong chương trình hoa lệ phóng cầu vồng thí. (cầu vồng thí = khen ngợi hoa lệ bay bổng vượt mức bình thường)
Nào là ánh dương a~ ánh trăng a~ tuyết trắng a~ thanh phong a~ suối nước a~ như mây như ngọc, như châu như báu a~ Chỉ có chuyện người ta không tưởng tượng ra nổi, không có chuyện Thịnh Kiều không khen ra nổi.
Cô cư nhiên còn dùng cả “Rượu ngon dạ quang bôi” để hình dung về tuyển thủ. Đệch ~ cái ý tưởng này có thể dùng để hình dung về con người sao? Khoan đã… hình như là được đó, hơn nữa còn rất ý nhị…
Quần chúng ăn dưa đồng lòng muốn hỏi: "Thịnh Kiều làm sao phát được cầu vồng thí vậy?"