Người Yêu Cuồng Tôi Như Thế Nào - Chương 70
Cập nhật lúc: 2025-06-29 23:24:24
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Kiều kéo vali cực lớn ra sân bay.
Trên xe, tài xế taxi nhận ra cô, còn đòi cô ký tên. Thịnh Kiều viết thêm chữ “Năm mới vui vẻ” cho anh ta. Vài ngày nữa là đến rồi, trời rất lạnh, nhưng dù thời tiết có giá rét thế nào, không khí khắp nơi vẫn náo nhiệt tưng bừng.
Hành trình cá nhân không ai biết trước nên không có fan đợi ở sân bây. Mọi người đều vội vàng di chuyển, lao về mái ấm của họ. Thịnh Kiều một đường bôn ba, về đến nhà đã là buổi chiều.
Lúc máy bay đáp cánh, cô đã gọi điện báo tin cho bà Thịnh biết, nên vừa về đến nhà, bước chân vào cửa là đã nghe mùi thức ăn thơm phức. Bà Thịnh tuy ngồi xe lăn nhưng nhiều năm như vậy đã sớm thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, mọi đồ vật trong nhà đều được chế tạo theo độ cao vừa tầm tay với của bà.
Thịnh Kiều chạy lại ôm mẹ một cái, cười ngọt kêu lên.
“Mẹ, con về rồi. Có nhớ con không nha?”
Bà Thịnh sờ đầu cô, lại sờ sờ khuôn mặt, sau đó chỉ tivi.
“Mỗi ngày đều nhìn thấy con này.”
Hộc dưới của tủ đặt tivi là máy chiếu phim kiểu cũ. Hiện giờ người ta đã không còn bán đĩa lậu chạy trên loại máy này nữa rồi. Nhưng bà Thịnh vẫn dùng. Bà thường lên thị trấn, đến cửa hàng bán băng đĩa, mua đĩa sao chép của các bộ phim truyền hình có mặt Thịnh Kiều, sau đó mỗi ngày ở nhà mở lên xem không biết chán.
Người ở thị trấn đều biết, bà lão bán miếng độn giầy ngồi trên xe lăn rất thích xem phim truyền hình dài tập.
Trong phòng, ra giường và chăn mền đều được thay mới, sạch sẽ không một hạt bụi. Thịnh Kiều mở vali hành lý, vừa soạn áo quần vừa nói chuyện.
“Con đã nói để con về rồi con quét dọn cho, mẹ lại cứ dọn trước.”
Cô lấy từ trong hành lý ra chiếc áo lông mới, mỗi tay giơ một cái, hỏi.
“Mẹ, đẹp không?”
Bà Thịnh vừa nhìn kiểu dáng liền biết đây là mua cho bà, bởi vì con gái sẽ không mặc loại áo bà già này.
“Đã nói con đừng tốn tiền mua mà, cái con bé này.” – nói là vậy nhưng trong mắt bà không dấu được vẻ vui mừng.
Thịnh Kiều giúp mẹ mặc thử, thích hợp lại vừa vặn, giữ ấm rất tốt. Bà Thịnh xoay trái xoay phải nhìn mình trong gương.
“Có đắt lắm không?”
“Không mắc. Mua giảm giá.”
Bà Thịnh lúc này mới nhẹ lòng.
Sáng hôm sau, Thịnh Kiều trùm kín y như một con chim cánh cụt, đi ra ngoài mua đồ ăn. Mọi người đều trùm mũ, đeo khẩu trang nên nhìn cô cũng không quái dị lắm.
Ăn Tết phải dự trữ đồ ăn nhiều. Cô còn tính làm bánh sủi cảo, cho nên mua đến kg bột. Ăn sáng xong, Thịnh Kiều ngồi trong phòng khách, một bên làm vằn thắn một bên xem kịch truyền hình.
Trên tivi đang chiếu phim của Hoắc Hi.
Là một bộ phim cổ trang cũ của năm trước. Lúc bộ phim mới công chiếu, fans vì cày tỷ suất xem online cho nó mà lôi hết từ máy tính đến điện thoại đến ipad ra xem liên tục. Hồi đó cô cũng lăn qua lộn lại xem bộ này không biết bao nhiêu lần.
Kỹ thuật diễn xuất của Hoắc Hi không tính là tài cao xuất chúng, nhưng mỗi năm đều có tiến bộ. Trong số các minh tinh lưu lượng thì anh thuộc vào hàng có diễn xuất tốt.
Mặc dù đã xem không dưới lần, đến câu thoại tiếp theo của nhân vật cô đều có thể nhớ nằm lòng, nhưng chuyện đó không cản trở việc cô hiện giờ vẫn muốn xem lại.
Sau đó bà Thịnh thấy con gái của mình vừa bọc vằn thắn vừa lẩm nhẩm.
“Ngươi là cái gì đại hiệp? Đạo tặc đại hiệp à?”
Lời kịch tiếp theo của nhân vật chính cũng nói một tràng.
“Ta không khó xử ngươi. Chẳng qua là vì niệm tình sư môn huynh đệ ngày xưa. Ngươi lại cho rằng ta sẽ không rút kiếm sao?”
Ngay cả ngữ khí đều giống y chang.
“Hahaha, thống khoái! Hôm nay từ biệt, mọi người hãy tự bảo trọng. Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài.”
Bà Thịnh: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-yeu-cuong-toi-nhu-the-nao/chuong-70.html.]
Có khi nào con gái bà đóng phim nhiều quá nên bị tâm thần phân liệt rồi không?
Làm xong một mẻ bánh, bỏ vào tủ lạnh, Thịnh Kiều chỉ vị công tử trên màn hình tivi, hỏi.
“Mẹ, ảnh có đẹp không?”
“Đẹp. Minh tinh ai cũng đẹp.”
“Không giống. Ảnh là đẹp nhất.”
TBC
Bà Thịnh lại nhìn nhìn một chút.
“Ừ, so với mấy người bên cạnh thì đẹp hơn chút.” – ngẩng đầu thấy ánh mắt hoa si của con gái – “Con thích cậu ta à?”
“Vâng. Ảnh đặc biệt tốt, tính cách tốt, tam quan tốt, cái gì cũng tốt.” (tam quan = thế giới quan, giá trị quan và nhân sinh quan)
Bà Thịnh trợn mắt nhìn cô.
“Mới có bao lâu, con đã thay đổi rồi.”
Thịnh Kiều đầu đầy dấu hỏi. Đây là ý gì?
Bà Thịnh vừa bọc vằn thắn vừa nói.
“Mẹ thấy người trước kia mới tốt. Cậu này nhìn quá trẻ. Có lẽ là cùng tuổi với con đi?”
“Ảnh lớn hơn con tuổi. Năm nay .”
“Ồ… nhìn trẻ hơn tuổi.”
Thịnh Kiều mò mẫm lại gần, cầm một miếng da (bột), vừa bọc vừa dò hỏi.
“Người trước kia… con từng nói với mẹ thế nào?”
Bà Thịnh cười, vỗ đầu cô.
“Con bé này nha, đúng là tâm tính thiếu nữ, gặp một người liền quên ngay một người. Lần trước còn nói người kia là ánh trăng gì đó, ai so sánh cũng đều kém xa.”
Ánh trăng? Mạnh Tinh Trầm?
Đờ mờ…
Bữa cơm trưa hôm đó, Thịnh Kiều ăn đến thất thần. Ăn xong, cô nhanh chóng lấy điện thoại, tỉ mỉ kiểm tra lịch sử tin nhắn, lịch sử trò chuyện wechat, lịch sử bài đăng weibo.
Không có… cái gì cũng không có.
Mối liên hệ giữa cô và Mạnh Tinh Trầm, ngoài số điện thoại lưu dưới tên “Ánh trăng”, ngay cả wechat cũng không thêm bạn.
Lục tìm trong tủ đựng đĩa phim, ngoài trừ phim có mặt Thịnh Kiều, còn lại toàn bộ đều là phim của Mạnh Tinh Trầm. Có phim hồi anh ta mới xuất đạo, đến phim nhận giải Bạch Ngọc Lan, phim đoạt ảnh đế, phim tham gia Kim Mã, mỗi một bộ đều mua lưu trữ.
Thịnh Kiều ngồi xổm trên sàn nhà, ôm đầu.
Ánh trăng.
Anh ta chính là ánh trăng của tôi.
Thế giới của tôi, nơi ánh mặt trời không thể chiếu đến, rét lạnh và hắc ám, chỉ có ánh trăng là vầng sáng duy nhất tồn tại.
Đêm , nhà nhà đốt pháo đón mừng. Thị trấn xa xôi, không ai cấm cản việc đốt pháo. Cho nên gần đến giờ khuya, tiếng pháo rộn rã nổ vang khắp nơi, khiến cho Thịnh Kiều không thể nghe rõ tiểu phẩm hài cuối năm đang chiếu trên tivi.
Cuối cùng, cô quyết định đẩy mẹ ra cửa ngồi ngắm pháo hoa.
Trên đường phố, trẻ con nô đùa chạy nhảy tán loạn, nhà nhà đều đèn đuốc sáng trưng. Thịnh Kiều bị không khí nơi này lây nhiễm, cô chạy đi mua vài cây pháo hoa, về cửa nhà đốt cho vui.
Kim giây nhích dần tới số . Cô lập tức mở di động, nhấn vào tên Hoắc Hi trong wechat, viết xuống chữ, năm mới vui vẻ.