“Dì à, dì rất giống mẹ của con. Bà cũng ngồi xe lăn.”
Bà Kiều nghe tiếng âm thanh run rẩy cùng nức nở của cô, tâm đều đau, dịu dàng vỗ lưng cô.
“Vậy về sau cháu thường xuyên tới chơi nhé, dì sẽ nấu món ngon cho cháu ăn.”
“Vâng ạ.”
Ba người nhìn bóng lưng khuất dần trong màn đêm của cô. Ông Kiều sâu kín nói.
“Mày về sau phải tử tế với con gái nhà người ta đó.”
“???”
Kiều Vũ muốn khóc. Con vì sao phải đối tốt với cô ấy? Cô ấy chỉ là khách hàng của con thôi ba à!!!!
Thịnh Kiều vừa đi vừa khóc, thừa dịp ban đêm không ai thấy, cô khóc đến không kiêng nể gì. Hình như đã rất lâu, rất lâu rồi cô chưa khóc nhiều như vậy. Có thể khóc cho ai xem chứ?
Vừa ra khỏi tiểu khu, phía trước có xe đang chạy đến, ánh đèn pha sáng chói chiếu thẳng vào mặt cô. Thịnh Kiều giơ tay chắn. Sau đó, đèn pha đổi thành đèn sương mù, Thịnh Kiều khẽ gật đầu, tỏ ý cảm tạ với chủ xe. (đèn pha = chiếu thẳng + sáng tối đa, đèn sương mù = chếch xuống mặt đường + mờ hơn)
Chiếc xe dừng ngay bên cạnh cô. Cửa xe kéo xuống, lộ ra khuôn mặt đang nhíu chặt của Hoắc Hi.
Nước mắt trên mặt cô tựa như vòi nước, nói ngưng liền ngưng. Cô vội vàng đưa tay lau nước mắt trên mặt, khoé mắt còn hồng hồng nhưng nét mặt đã tươi cười rạng rỡ.
“Hoắc Hi!!! Thực bất ngờ, lại gặp được anh ở đây.”
Hoắc Hi nhăn mày sâu hơn nữa, đưa mắt nhìn về ngôi nhà họ Kiều. Có vẻ mỗi lần cô ấy có cảm xúc d.a.o động kịch liệt đều liên quan đến bọn họ nhỉ?!
Hoắc Hi mở khoá xe.
“Lên xe rồi nói.”
Thịnh Kiều vội vàng lắc đầu.
“Không cần không cần. Em đã gọi xe rồi, đi bộ km nữa là tới điểm hẹn. Anh về nhà đi.”
Hoắc Hi trầm giọng nói.
“Buổi tối ngồi xe một mình không an toàn, đi lên.”
Ý tốt của idol làm sao cô có thể từ chối đây. Thế là Thịnh Kiều huỷ đơn hàng, mở cửa xe, ngồi lên.
Bên trong xe thực ấm áp, máy chỉ đường còn lưu trữ địa chỉ nhà cô, Hoắc Hi nhấn chọn, sau đó quay đầu xe.
Thịnh Kiều vẫn ngồi ở băng sau, đem văn kiện toà án ra khoe, vui vẻ nói.
“Hoắc Hi, anh xem, em đã giải ước rồi.”
Hoắc Hi nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
“Chúc mừng.”
Thịnh Kiều vui vẻ, chống khuỷ tay lên đầu gối, hai tay ôm má, đưa người hướng lên phía trước, dựa gần Hoắc Hi thêm một chút.
“Mấy hôm nay có rất nhiều công ty quản lý tới tìm em. Chờ qua năm mới, em sẽ ký với công ty khác.”
Hoắc Hi nhìn qua kính chiếu hậu, hỏi.
“Có bao nhiêu công ty?”
Thịnh Kiều giơ bàn tay ra đếm qua một lần. Hoắc Hi an tĩnh nghe xong, hỏi.
“Cô tính toán thế nào?”
“Em tương đối thích Hoà Thị và Tiền Đường. Mặc dù tài nguyên của họ không phải tốt nhất, nhưng phong cách làm việc của họ có lẽ thích hợp với em nhất.”
Hoắc Hi nửa ngày không nói chuyện. Xe bay nhanh trên đường phố đêm. Không khí trong xe nhất thời trầm mặc. Thịnh Kiều nhích nhích lại gần hơn. Hơn nửa ngày mới nghe Hoắc Hi nói.
“Cô cũng biết tôi có mở phòng làm việc chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-yeu-cuong-toi-nhu-the-nao/chuong-69.html.]
“Dĩ nhiên là biết ạ.”
“Phòng làm việc của tôi… cũng có thể ký hợp đồng.”
“…..”
Hoắc Hi không nhanh không chậm nói tiếp.
“Cho nên… có thể suy xét của tôi luôn không?”
“…..”
Không, không suy xét.
Thịnh Kiều im lặng. Hoắc Hi không vội. Một đường trầm mặc về đến nhà cô. Hoắc Hi dừng xe ở bãi đổ xe. Thịnh Kiều ôm bản án.
“Em lên đây. Cảm ơn anh đã chở em về.”
Kéo cửa xe, lại mở không ra. Hoắc Hi không chịu mở khoá.
Hoắc Hi xoay người, thân mình nghiêng tới, không gian bên trong xe rất nhỏ, Thịnh Kiều bị bức đến ngã người dính vào ghế dựa không dám lộn xộn.
Hoắc Hi cười cười.
“Cô còn chưa trả lời tôi.”
Thịnh Kiều run run.
“Em… em cảm thấy… không tốt lắm…”
“Ồ? Chỗ nào không tốt? Là tài nguyên phòng làm việc không tốt? Hay là ông chủ tôi đây không tốt?”
TBC
“…..”
Hô hấp hoà vào nhau, ánh sáng trong mắt dần tắt, Thịnh Kiều lí nhí nói.
“Là em không tốt.”
Hoắc Hi lẳng lặng nhìn cô. Thịnh Kiều lấy hết can đảm, nhìn thẳng vào mắt của anh.
“Hoắc Hi, anh cũng biết đó, nếu em đến phòng làm việc của anh sẽ mang tới cho anh rất nhiều rắc rối. Những người thích anh sẽ cảm thấy thất vọng, nói không chừng còn thoát fan. Người trong giới sẽ không hiểu lòng tốt của anh, sẽ dùng ánh mắt sắc bén mà đánh giá và nghị luận sau lưng anh.”
Chàng trai trong lòng cô… như tuyết trắng trong khe núi, như ánh trăng đêm mùa hạ.
Cô không muốn nhìn thấy trên người anh xuất hiện bất kỳ điểm dơ bẩn nào.
Cô mấp máy môi, cười nhẹ nhàng.
“Cho nên… vẫn là không nên. Cảm ơn anh đã nguyện ý giúp em. Em rất vui.”
Hoắc Hi nhìn cô trong chốc lát, xoay người, mở khoá xe.
Đát ~ cửa mở.
Hoắc Hi không quay đầu. Thịnh Kiều mở cửa xe, khí lành tràn vào, cô nói nhỏ.
“Hoắc Hi, chúc anh năm mới vui vẻ nha~”
Cô xuống xe, đóng cửa, một đường chạy vào thang máy.
Hoắc Hi nhìn cửa thang máy từ từ khép lại, đèn chiếu sáng tự động mờ xuống, bãi đổ xe yên tĩnh không tiếng động.
Cô nói một tràng lý do, sợ anh bị phê bình, sợ fan anh thất vọng, sợ tiếng điều nghị luận, đều là lý do chính đáng, tất cả đều vì anh mà suy xét. Cô không hề nghĩ tới, nếu ký hợp đồng với phòng làm việc của anh, cô sẽ gặp phải khó khăn gì. Cô cự tuyệt anh, không phải vì sợ bản thân rước lấy phiền toái, mà là vì lo lắng anh sẽ bị tổn thương.
Hoắc Hi khởi động xe. Tiếng máy nổ vang, khiến toàn bộ đèn phát sáng tự động ở bãi đỗ xe đồng loạt mở lên.
Trong tiếng gầm rú, người thanh niên nhỏ giọng nói khẽ.
“Năm mới vui vẻ.”