Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Yêu Cuồng Tôi Như Thế Nào - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-06-29 00:32:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cảm ơn các anh đã cân nhắc.” – vẻ mặt cô vẫn không thay đổi – “Chỉ là… tôi mới từ một cái hố lửa nhảy ra, cảm thấy mình vẫn nên thận trọng. Cảm ơn anh đã dành thời gian đến gặp tôi. Bản hợp đồng và bản kế hoạch này, tôi sẽ cẩn thận đọc kỹ.”

Bối Minh Phàm cảm thấy thú vị, nhìn cô cười.

“Cũng phải. Vậy tôi sẽ đợi câu trả lời của cô.”

Bối Minh Phàm đứng lên, cài lại nút áo vét.

“Thịnh tiểu thư, điểm bắt đầu sẽ quyết định mức độ thành công. Nếu một lần nữa bắt đầu, sao không chọn ngay điểm khởi đầu cao một chút, cô thấy đúng không?”

Thịnh Kiều gật đầu, cười một cách tự nhiên.

“Anh nói đúng.”

Hai người ra cửa, Bối Minh Phàm hỏi.

“Thịnh tiểu thư, tôi tiễn cô một đoạn đường nhé?”

“Cảm ơn, không cần. Tôi muốn đi tản bộ một chút.”

Bối Minh Phàm không ép buộc, mĩm cười xoay người rời đi. Thịnh Kiều nhìn bầu trời chuyển sang sắc xanh thẳm, lấy mũ trùm, khẩu trang đeo lên, chậm rì rì đi bộ về nhà.

Mùa đông, trên đường ít người, ai cũng vội vàng, không ai đặc biệt chú ý tới cô gái dạo bước bên đường. Đi ngang qua một cửa hàng, nhìn quầy kính trưng bày, Thịnh Kiều chần chừ rồi đẩy cửa đi vào.

Nhân viên hướng dẫn lập tức chào đón. Thịnh Kiều xua tay, ý bảo bản thân muốn tự mình xem. Cô chọn tới chọn lui, chọn được chiếc áo lông. Cô lấy di động ra gọi, đầu dây bên kia rất nhanh thông qua. Cô cười vui vẻ hỏi.

“Mẹ, mẹ thích màu xám hay màu xanh?”

“Là cái gì?”

“Con mua áo lông cho mẹ a~”

“Ai nha… tốn tiền làm gì, mẹ không phải không có quần áo để mặc. Đồ trên thành phố rất mắc, con đừng mua bậy, mẹ không cần đâu.”

“Đón Tết phải có quần áo mới để mặc nha~ Mấy ngày nữa con sẽ về nhà.”

“Con về là tốt rồi. Đừng mua áo quần gì hết.”

“Rồi rồi… con biết rồi.”

Cúp điện thoại, cô đưa cái áo cho nhân viên.

“Gói lại giùm tôi.”

Tính thời gian, còn có một tuần là sẽ đến Tết.

Thừa dịp nhân viên công vụ còn chưa nghỉ làm, Thịnh Kiều theo Kiều Vũ chạy một vòng toà án, đem các loại giấy tờ cần thiết ký tên, hoàn thành hết các thủ tục yêu cầu, vậy là qua năm mới, cô chỉ cần chờ bản tuyên án của toà thôi.

Thịnh Kiều mua một cái vali cỡ lớn nhất, đóng gói hành lý, định sáng hôm sau sẽ lên máy bay. Cô nhìn gói quà được bao biện đẹp đẽ đặt trên giường, mím môi, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Vũ.

Đường dây chuyển, Kiều Vũ bên kia rất ngạc nhiên.

“Ôi, đang muốn tìm cô thì cô gọi tới.”

Đây gọi là sự ăn ý của anh em ruột thịt đó~ Tâm tình của Thịnh Kiều đột nhiên tốt lên.

“Anh tìm em có chuyện gì?”

“Có cái này muốn đưa cho cô, lát nữa cô có thể tới gặp tôi không?”

“Có thể có thể… ừm… em cũng có cái này muốn tặng anh.”

“Vậy được, tôi đợi cô ở văn phòng luật.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-yeu-cuong-toi-nhu-the-nao/chuong-67.html.]

“Kia… tối nay em có thể ghé nhà anh không? Vì buổi chiều… em có chút chuyện bận.”

“Vậy cũng được. Tôi tan làm lúc giờ.”

“Vâng, vậy buổi tối gặp.”

Mất một buổi trưa diễn qua những lời muốn nói ở trong đầu, lại đứng trước gương luyện tập mĩm cười thật tự nhiên, đến khi trời chạng vạng, Thịnh Kiều xách hộp quà ra khỏi nhà.

Đến tiểu khu thì trời đã tối, đèn trong nhà họ Kiều đã sáng lên. Cô cắn môi, từng bước tới gần, khắc chế cảm xúc cuồn cuộn nổi lên trong lòng, đứng trước cửa, hít hơi thật sâu, nhấn chuông.

TBC

Đã chuẩn bị tốt biểu cảm để đối mặt với cha mẹ, ai ngờ người mở cửa là Kiều Vũ.

“Cô tới rồi à. Vào đi.” – thấy quà tặng trên tay cô, Kiều Vũ kinh ngạc hỏi – “Cô còn mang lễ vật tới sao?”

Trong phòng, đèn đuốc sáng trưng. Âm thanh tivi rất lớn. Nhưng chỉ có một mình Kiều Vũ. Thịnh Kiều có chút mất mát, vẫn cố nặn ra một nụ cười.

“Đây là quà tân niên cho ba mẹ của anh. Cảm ơn anh đã giúp em giải quyết một vụ phiền toái.”

“Không phải đã nói rồi sao, chỉ là bổn phận công việc thôi. Ba mẹ tôi đi tản bộ, chắc lát nữa mới về.”

Kiều Vũ nhận phần quà trên tay Thịnh Kiều, đặt trên bàn, rót chén trà cho cô, thấy bộ dáng cô có chút bất an, trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu, thuận miệng hỏi.

“Muốn ăn trái cây không?”

“Không. À anh nói có cái gì phải đưa cho em mà, là gì vậy?”

Kiều Vũ khẽ rũ mi, đứng dậy, lấy trong tủ âm tường một bản văn kiện. Cởi bỏ dây buộc xung quanh phong bì, rút ra một xấp giấy, đây là biên bản giải ước của toà.

Thịnh Kiều nhìn thấy dòng chữ giải ước, sửng sốt hơn nửa ngày, ngẩng đầu nhìn anh.

Kiều Vũ hihi haha cười.

“Không cần đợi sang năm nữa, đây là quà năm mới này.”

Thịnh Kiều chớp chớp, nước mắt tràn mi, sau đó nháy mắt một cái, phóng người lên ôm chầm lấy Kiều Vũ.

Kiều Vũ bị ôm bất ngờ nên lảo đảo lùi hai bước, muốn đưa tay lên ôm cũng thấy kỳ mà không đưa tay lên ôm lại thấy không phải, đang nghĩ nên an ủi làm sao để cô không khóc nữa thì cửa nhà rắc một tiếng mở ra, ông Kiều đẩy bà Kiều đi vào.

Hai mắt nhìn nhau, sau đó nhất trí nhìn vào người con gái trong lòng con trai họ.

Kiều Vũ: ….

Ba, mẹ, hai người phải nghe con giải thích.

Kiều Vũ đẩy Thịnh Kiều ra.

“Cái kia… ba mẹ tôi về rồi…”

Không ngờ Thịnh Kiều nhào vào lòng anh, khóc còn lớn hơn.

Ba, thật sự, con không có làm gì. Ba đừng có dùng ánh mắt như thế nhìn con chứ.

Kiều Vũ bất đắc dĩ nói.

“Thịnh Kiều, cô còn không buông tay thì ba của tôi sẽ lấy gậy đánh tôi c.h.ế.t mất.”

Người con gái trong n.g.ự.c anh lúc này mới im tiếng khóc. Cô cúi đầu, lấy tay lau nước mắt, nức nở nói.

“Thực xin lỗi, là em nhìn thấy bản án, xúc động quá nên mới không khống chế được.”

Ông Kiều cảm thấy cái tên Thịnh Kiều có điểm quen tai. Ông mở di động ra tra xét.

Ôi trời, là nữ minh tinh đó.

Loading...