Lục Nhất Hàn còn nhỏ tuổi, không quá đa sầu đa cảm, lúc thu thập hành lý, cầm một tấm vé quơ quơ, vui vẻ nói.
“Vài ngày nữa em có thể đi gặp Hoắc Hi ca rồi.”
Nhạc Tiếu hỏi.
“Vé ở đâu có?”
“Hoắc Hi ca cho em nha~”
Những người khác…
“… tôi cũng muốnnnnn”
“…” – đây là Hoắc Hi
“…” – đây là Thịnh Kiều
Không, mấy người không thể xin xỏ như vậy a~~~
Hoắc Hi gọi điện cho Tiểu Đản, bảo cậu ta lúc tới đón anh thì mang theo vé vào cửa. Nhạc Tiếu thấy hai tay Thịnh Kiều trống trơn, ngạc nhiên hỏi.
“Kiều Kiều, chị không đi sao?”
Hoắc Hi trả lời.
“Cô ấy có rồi.”
“???” – Nhạc Tiếu lôi kéo làm nũng với Thịnh Kiều – “Kiều Kiều, chúng ta đi chung đi. Em tới đón chị nhé. Hai chúng ta ngồi gần nhau nha. Em chưa bao giờ đi xem sân khấu ca nhạc đó.”
“…”
Không, chị không muốn ngồi chung với em. Ngồi với em rồi, chị làm sao tiếp ứng chứ? Chị còn cần giữ thể diện a~
Kéo vali ra cửa, Thịnh Kiều nhớ lại những ngày ở đây, cảm thấy thổn thức không thôi. Cô lấy di động ra, tự selfie một tấm đứng ngay cửa, quay người ra sân.
Phương Bạch ở ngoài vẫy tay gọi cô. Vừa lên xe, Phương Bạch hưng phấn kể chuyện ở công ty hai ngày vừa qua. Hôm Cao Mỹ Linh rời đi, không ít người đem chuyện xấu của bà ta ra giễu cợt. Bà ta mấy năm nay tác oai tác quái, đồng sự ngoài mặt thì kính sợ nhưng ngầm sau lưng đều là chán ghét.
TBC
Lại nói, cao tầng của Tinh Diệu đúng là tàn nhẫn. Vì giữ hình tượng cho công ty mà không tiết hy sinh nhãn hiệu lâu đời là người đại diện, nói đuổi việc là đuổi việc ngay. Có lẽ Cao Mỹ Linh cũng chưa từng nghĩ tới, bản thân sẽ trở thành con tốt thí, rơi vào bước đường cùng này.
Hiện giờ chuyện vỡ lở đến mức này, người trong giới đều biết thủ đoạn bỉ ổi của bà ta, còn ai dám mời bà ta làm người đại diện nữa? Xem như kiếp sống người đại diện của bà ta tới đây đã chấm dứt rồi.
Thịnh Kiều vui vì ác giả ác báo, nhưng không thích nghị luận này nọ nên cắt ngang lời của Phương Bạch.
“Còn cậu thì tính sao?”
“Em hả? Em chờ hết năm thì từ chức. Kiều tỷ, chị đi đâu em sẽ theo đó.”
Thịnh Kiều sửng sốt. Cô đi đâu? Cô có thể đi đâu nữa? Con đường sau này ra sao, bản thân cô còn mờ mịt không rõ.
Thịnh Kiều chần chờ.
“Hay là… cậu khoan từ chức đã… đợi tôi sắp xếp ổn thoả lại tính tiếp.”
Phương Bạch lắc đầu.
“Em không muốn tiếp tục làm việc cho công ty rác rưởi đó. Kiều tỷ, có phải chị không thích em không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-yeu-cuong-toi-nhu-the-nao/chuong-63.html.]
“Không phải.” – Thịnh Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ – “Tôi còn không biết bản thân có thể lưu lại trong giới giải trí hay không.”
Phương Bạch mém chút đã đạp thắng gấp, nhanh nhảu nói.
“Đương nhiên có thể. Hiện giờ tình trạng của chị tốt như vậy. Sau khi giải ước, không biết bao nhiêu công ty quản lý sẽ muốn kéo chị về đây này. Kiều tỷ, chị đừng có luẩn quẩn nghĩ chuyện rời vòng giải trí nha. Fan của chị sẽ khóc c.h.ế.t mất.”
Ừ nhỉ, cô tân tân khổ khổ xây dựng lại Hậu Viện Hội, từng chút từng chút cày số liệu. Cô giả làm fan truy đuổi chính mình. Nếu bây giờ quay lưng bỏ chạy, đúng thật là không thể nói nổi.
“Ừm… tôi biết, để từ từ rồi tôi suy tính xem.”
Thấy Thịnh Kiều đã nói một câu trịnh trọng như vậy, Phương Bạch lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.
Sau khi đưa Thịnh Kiều về đến nhà, Phương Bạch liền rời đi.
Căn nhà phủ một lớp bụi dày. Thịnh Kiều nghỉ ngơi một chốc, sau đó bắt tay vào quét tước. Đang lau dọn, di động đổ chuông, một dãy số lạ. Chuyển máy, trong ống nghe vang lên giọng nói thân thiện lễ phép.
“Xin chào, đây có phải là Thịnh tiểu thư không?”
“Là tôi.”
“Thịnh tiểu thư, chào cô. Tôi là quản lý của Hoà Thị Truyền Thông, gọi Lưu Bình Đào. Tôi biết cô sắp giải ước nên muốn hỏi thăm xem kế hoạch công tác kế tiếp của cô như thế nào. Không biết cô có thời gian rảnh để chúng ta gặp mặt trò chuyện không?”
Thịnh Kiều khựng một chút, trực tiếp hỏi.
“Phía công ty muốn ký hợp đồng với tôi sao?”
“Đúng vậy. Trước mắt, công ty chúng tôi có ý định này. Chúng tôi rất xem trọng tiềm lực của cô. Cô cho chúng tôi một cái hẹn, gặp mặt rồi chúng ta sẽ bàn bạc thêm.”
Thịnh Kiều nghĩ nghĩ.
“Chiều thứ bảy tuần này. Địa điểm thì tuỳ anh chọn.”
“Vậy được. Tôi sẽ an bài thời gian và địa điểm, sau đó sẽ nhắn cho cô. Mong chờ được gặp mặt cô.”
“Vâng, cảm ơn.”
Cúp điện thoại, Thịnh Kiều ngẩn người trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục lau dọn. Không lâu sau, điện thoại lại vang lên, vẫn là dãy số lạ. Chuyển máy, bên kia tự xưng là quản lý của công ty truyền thông Tiền Đường Văn Hoá, nội dung cũng tương tự như người đầu tiên.
Chuyện này… bọn họ đều đợi chương trình tống nghệ vừa kết thúc liền tới đào người à?
Thịnh Kiều lễ phép hẹn với Tiền Đường gặp mặt vào chiều chủ nhật.
Ít phút sau, di động lại vang lên. Thịnh Kiều nghĩ thầm, không phải chứ, bản thân cô trở thành mồi ngon mà nhiều người muốn tranh đoạt rồi sao?
Lần này là Phó Tử Thanh gọi.
Lâu rồi không trò chuyện cùng Tử Thanh. Thịnh Kiều có chút nhớ. Phó Tử Thanh hỏi.
“Tiết mục quay chung với Chung Thâm đã hoàn thành rồi sao?”
“Ừ, đã xong, tôi đã về nhà. Đang rảnh, có thể hẹn hò đi chơi rồi.”
Phó Tử Thanh nói “được lắm”, ngập ngừng một lát, mới nói.
“Tiểu Kiều, người đại diện của tôi muốn ký với cô, nhờ tôi thăm dò ý tứ trước.”
“?!?”
Bỗng nhiên trở thành thứ mà người người tranh đoạt, cô thật không biết phải làm như thế nào nữa.