Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Yêu Cuồng Tôi Như Thế Nào - Chương 52

Cập nhật lúc: 2025-06-29 00:31:53
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi nghệ sĩ công khai hành trình đều sẽ có fans đến tiếp ứng ở sân bay. Fans đến càng đông, đại biểu nhân khí (nhiệt độ) càng cao. Mặc dù việc fans đưa đón ở sân bay thường làm cho tình hình trở nên có chút hỗn loạn, nhưng việc này cấm cũng không ăn thua. Bởi vì đây là cơ hội dễ dàng nhất để fan gặp gỡ thần tượng ở khoảng cách gần.

Thịnh Kiều chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân cô có fan tới tiếp ứng ở sân bay.

Vẻ tươi cười hạnh phúc trên mặt các cô bé kia, Thịnh Kiều quá quen thuộc. Tư thế vừa đi vừa dùng di động chụp hình, khi thần tượng nghiêng đầu qua nhìn liền kích động không thôi…

… các cô ấy chính là cô của ngày xưa.

Thịnh Kiều gỡ khẩu trang xuống.

“Mọi người vì sao lại tới?”

“Bọn em đang xem phát sóng trực tiếp. Nghe nói phi cơ của chị g bay nên chạy tới đây đưa tiễn ạ.”

“Phải đó phải đó, em còn chưa kịp ăn cơm tối đã chạy tới sân bay ngồi chờ rồi.”

“Kiều Kiều, khi nào thì chị mới giải ước a~ bọn em rất lo lắng cho chị.”

“Chương trình Hoàn Du Khiêu Chiến rất vất vả, Kiều Kiều, chị phải chăm sóc bản thân cho tốt nha!”

Mỗi người một lời nhắn nhủ, Thịnh Kiều vừa đi vừa nghiêng đầu lắng nghe, sau đó đáp lời từng người. Trong lúc chờ Phương Bạch làm thủ tục đăng ký hành lý, có bạn fan đưa cho Thịnh Kiều một chiếc túi nhỏ màu hồng.

“Kiều Kiều, em có xem thông tin thời tiết, ở bên Ireland hiện giờ tương đối lạnh. Em chuẩn bị cho chị túi làm ấm nè, chị nhớ mang theo bên người, khi nào lạnh thì dán lên, đừng để bị cảm nha.”

Thịnh Kiều nhận lấy, ôn nhu cười nói.

“Cảm ơn em nhé. Chị sẽ dùng.”

Cô bé bị nụ cười của Thịnh Kiều làm cho ngượng ngùng đến đỏ mặt, vội lùi sang đứng một bên.

Phương Bạch làm xong thủ tục, Thịnh Kiều phải qua cửa bảo an, fan không thể đi cùng, mọi người đứng ở bên ngoài nhìn theo. Thịnh Kiều xoay người vẫy tay.

“Mọi người mau về đi. Đi đường nhớ cẩn thận.”

“Kiều Kiều, tạm biệt. Thuận buồm xuôi gió!”

“Chúng em chờ chị trở về.”

……

Chỗ ngồi ở khoang phổ thông, Thịnh Kiều đội mũ và đeo khẩu trang nên cũng không ai nhận ra. Cô ngồi vị trí ngoài cửa sổ. Phương Bạch ngồi bên cạnh, thấp giọng than thở.

“Bay đến tiếng, giữa đường còn phải quá cảnh. Hành trình vừa dài vừa mệt như vậy mà bắt chị em mình ngồi khoang phổ thông, thật quá thể đáng mà.”

Cậu ta oán giận nửa ngày, không thấy tiếng đáp lại, quay đầu nhìn thì thấy Thịnh Kiều đang cầm túi giữ ấm, ngây ngô cười.

TBC

Tỷ tỷ, chị có ấm đầu không đấy? (chỗ này c.h.é.m gió)

Đúng giờ, máy bay cất cánh. Thịnh Kiều nhận chiếc mền mà tiếp viên đưa cho, điều chỉnh tư thế một chút, chuẩn bị ngủ. Phương Bạch ngó chăm chăm một hồi, thở dài hỏi.

“Kiều tỷ, chị không giận thật à?”

“Nằm trong dự kiến rồi nên vì sao phải tức giận chứ. Nếu công ty an bài khoang hạng nhất, cậu dám ngồi sao?”

“…”

Thịnh Kiều vỗ vai Phương Bạch.

“Thôi, ngủ một chút đi. Có lẽ vừa xuống máy bay là phải thu hình ngay đấy, chúng ta sẽ không có thời gian để nghỉ ngơi đâu.”

Phương Bạch nhìn ghế ngồi chật hẹp, chân cũng không thể duỗi thẳng, nội tâm buông tiếng thở dài, nhưng cuối cùng không nói thêm gì nữa.

Bên này, phi cơ vững vàng bay tới địa điểm định trước. Mà ở bên kia, nhóm người nghênh đón khách quý Mạnh Tinh Trầm. Lúc này, khán giả phát hiện, không có Thịnh Kiều, những người kia đều trở nên luống cuống tay chân.

Cuối cùng, Mạnh Tinh Trầm chủ động nói muốn đi xem phòng ngủ của mình. Nhạc Tiếu thoáng sững sờ, nhăn mày nói.

“Sau khi Huyên Huyên đi, hình như căn phòng kia còn chưa có quét dọn.”

Thế là vài người chạy nhanh lên lầu định sửa sang, ai ngờ đẩy cửa vào thì thấy ra giường đã thay, sàn già đã lau, một chút bụi bặm hay một cọng tóc cũng không có, ngay cả tủ đầu giường còn đặt một nhánh tường vi mới nở.

Thịnh Kiều chính là tiên nữ giáng trần đúng hay không a~

Quần chúng ăn dưa sôi nổi khóc lóc nói muốn chuyển thành fan, sau đó lên Weibo lục soát một hồi lại nhìn thấy video quay chụp cảnh ở sân bay. Hình ảnh Thịnh Kiều chậm rãi bước đi bên cạnh fan, đầu hơi nghiêng nghiêng khi trò chuyện, vẻ mặt nghiêm túc lại ôn nhu, kiên nhẫn trả lời từng người một.

Những fan lần đầu tiên đi tiếp ứng sân bay cảm thấy hạnh phúc đến thét gào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-yeu-cuong-toi-nhu-the-nao/chuong-52.html.]

——chị ấy ôn nhu thật sự nhaaaa, lúc nói chuyện sẽ nhìn thẳng vào mắt bạn, còn mĩm cười với bạn nữa… huhu… tui yêu chị ấy quá à

——hôm nay trời lạnh cóng, ban đầu tui còn không muốn ra khỏi nhà, may mà tui đã đi, chị ấy thật là tốt lắm

——tui hồi xưa là bị mù sao? Tui trước kia nhất định là bị mù rồi. Mẹ ơi, con muốn yêu chị ấy đến suốt đời!!!!!!

——chị ấy nhận túi làm ấm của tui nè, còn nói cảm ơn nữa, ngữ điệu rất chân thành tha thiết, ôn nhu muốn c.h.ế.t aaaaaaa

——sao mấy người đi tiếp ứng mà không báo cho tui. AAAAAAA khi nào Kiều Kiều về nước, tui cũng muốn đi đón!!!!!!!!!!!!!

……

Bay tiếng, còn phải chuyển cảnh, khi tới nơi, theo giờ địa phương đã là g sáng. Phương Bạch mệt đến hoa mắt tay run, đi đường mà như bước trên mây, đầu nặng chân nhẹ.

Thịnh Kiều cũng không tốt hơn là mấy, chân cẳng sưng to như củ cải, huyệt thái dương thì ẩn ẩn đau. Tổ tiết mục Hoàn Du Khiêu Chiến có phái xe đến đón ở ngoài cổng. Người phụ trách đón họ là một ông chú trung niên bị hói. Khi Phương Bạch vất vả kéo hành lý đặt vào cốp xe, ông ta cũng không hề muốn giúp một tay, chỉ đứng bên cạnh đút tay vào túi quần mà nhìn. Thấy Thịnh Kiều thì trưng ra bộ mặt cười giả tạo.

“Cô vất vả rồi.”

Thịnh Kiều phối hợp cười một chút.

“Không vất vả. Xin hỏi kế hoạch quay hình như thế nào ạ?”

“Giờ đưa hai người về khách sạn trước. Đây là kịch bản, cô xem qua trước đi.”

Lên xe, hai người liền nằm liệt xuống ghế băng sau. Thịnh Kiều một bên nằm xoa chân, một bên đọc kịch bản. Sau khi đại khái hiểu được ý đồ của tiết mục, cô buông giấy, đưa mắt nhìn ngắm cảnh vật về đêm bên ngoài cửa sổ. Dublin, thủ đô của Ireland. Hồi còn đi học, cô vẫn muốn tới thăm thành phố này, không nghĩ tới cuối cùng lại dùng một thân phận khác để hoàn thành giấc mộng ngày xưa.

Một tiếng sau, xe tới khách sạn. Phương Bạch nằm ngủ thẳng cẳng trên xe. Thịnh Kiều phải đánh thức cậu ta, rồi cùng người phụ trách lên tầng .

Phương Bạch bị an bài ở chung phòng với trợ lý của nghệ sĩ khác, kéo vali của Thịnh Kiều vào phòng cho cô rồi thì đi mất. Phòng của Thịnh Kiều bày biện cũng thực đơn giản. Cô chạy vọt đi tắm rửa, sau đó mệt mỏi ngã lưng xuống giường.

Không ngờ ngủ còn chưa được tiếng, giống như chỉ vừa chợp mắt, đã bị tổ đạo diễn đánh thức.

Rạng sáng g rưỡi, trời còn mờ mờ sương, thợ quay phim cùng với người chủ trì chương trình đã đứng ở mép giường của Thịnh Kiều, màn ảnh giống như hận không thể quay được cận cảnh vẻ mặt buồn ngủ của Thịnh Kiều.

Nữ sinh cột tóc đuôi ngựa cố ý mở đèn ở đầu giường lên mức sáng nhất, giả vờ nói.

“Kiều Kiều, mau rời giường, mọi người đều đang đợi chị.”

Trong phòng im ắng, mọi người đều đang đợi Thịnh Kiều nổi giận.

Cấp trên đã ra chỉ thị, trọng điểm của lần tiếp đón khách quý này là “chiếu cố”, tốt nhất là chiếu cố làm sao để người ta phải chửi ầm lên, bao nhiêu vẻ mặt giận dữ, cáu gắt đều sẽ được dùng làm tư liệu sống cho chương trình.

Bất kể là ai, phải ngồi máy bay hơn tiếng, sau đó ngủ chưa tới tiếng lại bị đánh thức, sẽ có vẻ mặt khó ở.

Không ngờ, cô gái nằm trên giường chỉ giơ tay che bớt ánh sáng chiếu vào mắt, khàn khàn trả lời.

“Được. Mọi người có thể ra ngoài chờ một chút không. Tôi muốn thay quần áo.”

Nữ sinh tóc đuôi ngựa và thợ quay phim liếc nhau, không tiếng động lui ra ngoài.

phút sau, Thịnh Kiều ăn mặc chỉnh tề mở cửa đi ra.

Thịnh Kiều mặc một chiếc áo thun trắng bình thường, khoác thêm một chiếc áo lông xù cỡ bự, cột tóc thành một búi sơ sài, hai bàn tay lớn ôm lấy khuôn mặt thon nhỏ, lông mày được vẽ thành một đường cong tinh tế, làn môi được thoa một lớp son hồng nhạt, da thịt sáng trong, cả người toả ra vẻ mờ mịt phấn khởi.

Nhìn thấy máy quay, cô khẽ cười.

“Đã bắt đầu thu hình rồi sao?”

Bị vẻ đẹp trước mắt làm cho chấn kinh một lúc, nữ sinh cột tóc đuôi ngựa vội vàng đáp lời.

“Đúng vậy. Tiết mục đã bắt đầu thu hình. Bây giờ chúng ta xuống phòng khách gặp gỡ với mọi người.”

Lúc đứng chờ thang máy, Phương Bạch xuất hiện. Cậu ta ngủ không đủ giấc, hai mắt thâm quầng, đứng từ xa mà Thịnh Kiều cũng có thể nhìn thấy tia lửa giận dữ trong đáy mắt cậu.

Thịnh Kiều chớp mắt nhìn Phương Bạch.

“Ngủ thế nào?”

Vẻ mặt Phương Bạch như kiểu, đừng có động vào tôi. Nhưng nghĩ tới chuyện Thịnh Kiều là phận nữ nhi, so với cậu còn mệt hơn, nên chỉ có thể áp cơn giận xuống, lo lắng hỏi.

“Chị còn chịu nổi không?”

Thịnh Kiều giơ tay làm thế OK. Thang máy đi xuống đến lầu một, vào một phòng khách quý, có người đã ngồi ở đó rồi. người này là khách mời thường trú của chương trình, mỗi kỳ quay hình sẽ mời thêm một khách quý, tổng cộng đội ngũ sẽ có người.

Thấy Thịnh Kiều bước vào, tiếng cười nói đều ngưng bặt.

Loading...