Người Yêu Cuồng Tôi Như Thế Nào - Chương 49
Cập nhật lúc: 2025-06-29 00:31:46
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mạnh Tinh Trầm nổi tiếng từ hồi còn trẻ, hình tượng đẹp trai ôn nhuận cùng kỹ thuật diễn xuất đỉnh cao nên nhanh chóng bạo hồng. Sau khi nhận được giải ảnh đế của Bạch Ngọc Lan thì chỉ cắm cúi đóng phim điện ảnh. Năm nay có tác phẩm “Mặc” được đề cử ở giải Kim Mã. Mạnh Tinh Trầm tương đối kín tiếng, ít khi tham gia tống nghệ, thanh danh trong giới cũng rất tốt.
Nhạc Tiếu gửi tin nhắn wechat, dáng vẻ còn muốn khẩn trương hơn cả Thịnh Kiều. Vừa gửi xong, đã lo lắng nói.
“Anh ấy không phải đang ngủ chứ?”
Thịnh Kiều thử tính múi giờ.
“Không đâu. Ở Phần Lan hiện tại là ban ngày.”
“Sao chị biết?”
“Phần Lan ở múi giờ thứ hai, chúng ta ở múi giờ thứ tám, kém nhau tiếng.”
Nhạc Tiếu nhìn Thịnh Kiều với ánh mắt không tưởng nổi.
TBC
“Wow… Kiều Kiều, chị còn giỏi địa lý nữa. Em ghét nhất là môn địa đó, mấy cái múi giờ với toạ độ gì đó vẫn rất mơ hồ không hiểu gì hết.”
Quần chúng đang xem chương trình cũng bị Thịnh Kiều làm cho kinh ngạc, lại nhớ tới Thịnh Kiều chỉ mới tốt nghiệp cấp , hai từ “học bá” không thể nào dùng để nói về cô, cho nên bọn họ chỉ có thể tự an ủi là có thể Thịnh Kiều hồi học cấp đã rất giỏi môn địa lý.
Nửa tiếng sau, Nhạc Tiếu nhận được hồi âm của Mạnh Tinh Trầm.
“Thiệt là có ý tứ.”
Nhạc Tiếu buộc miệng nói câu này xong, kích động lắc lắc tay Thịnh Kiều.
“Kiều Kiều, rất hấp dẫn. Mau lưu số điện thoại nè. Chị nhớ phải thành tâm thành ý mời người ta đó nha.”
Thịnh Kiều móc điện thoại ra, lưu số.
Sau khi đánh vào con số, cô mới phát hiện, dãy số này đã được lưu trong danh bạ của cô, dưới cái tên ____
Ánh trăng
Là sao?
Thịnh Kiều quay đầu làm hiệu suỵt một tiếng, sau đó bấm nút gọi. Chuông reng tiếng, đầu dây bên kia có người bắt, trong ống nghe truyền ra tiếng nói nam tính ôn nhuận.
“Alo, xin chào.”
Nhạc Tiếu ở bên cạnh che miệng để không phát ra tiếng động. Thịnh Kiều kiềm chế sự hưng phấn, bình tĩnh mở miệng.
“Mạnh tiền bối, xin chào. Em là Thịnh Kiều.”
“Chào Thịnh Kiều.”
“Chúng em đang quay một chương trình ở trong nhà, muốn mời anh đến làm khách, không biết anh có thời gian rảnh hay không?”
“Hồi nãy Nhạc Tiếu có giải thích với anh. Vừa lúc, ngày mai anh về nước, nếu không ngại anh đến quấy rầy thì anh cũng muốn nếm thử món tạp tương đặc biệt do chính tay em nấu.”
Không nghĩ tới có thể thuận lợi như vậy, Thịnh Kiều có cảm giác không thể tưởng nổi, lập tức trả lời.
“Dạ không quấy rầy. Có thể mời anh đến chơi là vinh hạnh của bọn em. Chúng em sẽ ở đây đợi anh.”
“Được, ngày mai gặp.”
Tắt điện thoại, Nhạc Tiếu lúc này đã có thể hét chói tai thoả thích rồi.
“Em đã nói mà, Mạnh tiền bối là người siêu tốt.” – quay qua đập Chung Thâm một cái – “Anh không cần ra quảng trường nhảy múa rồi nha.”
Thịnh Kiều vẫn còn sững sờ. Cô nhìn danh bạ, nhìn hai chữ “Ánh trăng” kia, lông mày bất giác nhíu lại.
Thịnh Kiều trước kia vì sao lưu tên như thế? Xem qua lịch sử trò chuyện thì trước đó bọn họ chưa từng liên hệ, ngay cả wechat cũng không có, căn bản như người không quen biết.
“Ánh trăng”… hàm nghĩa của từ này, khiến người ta mơ hồ. Chẳng lẽ giữa hai người từng có chuyện mờ ám gì? Thịnh Kiều bị ý tưởng này làm cho hoảng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-yeu-cuong-toi-nhu-the-nao/chuong-49.html.]
Đang rối rắm trong lòng, bỗng nhiên trước mắt có bóng người xuất hiện, Thịnh Kiều ngẩng đầu, thấy Hoắc Hi đang nhìn cô với vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc, dùng âm thanh chỉ vừa đủ hai người nghe, nói.
“Làm sao thế, nói chuyện với ảnh đế liền vui vẻ như vậy à?”
Hoắc Hi ấn hộp cứu thương vào lòng Thịnh Kiều.
“Mụn nước trên tay, tự xử lý.”
Nói xong quay đầu đi mất. Thịnh Kiều bị doạ cho ngốc lăng luôn. Xảy ra chuyện gì? Hình như idol của cô đang rất… tức giận?
Mãi cho đến giờ đi ngủ, Hoắc Hi cũng không cùng Thịnh Kiều nói thêm lời nào nữa.
Hoắc Hi vốn là người ít nói, cho nên người khác không nhận ra có gì đó không đúng. Nhưng với tư cách là fan thâm niên, Thịnh Kiều đối với những biến hoá cảm xúc trên mặt Hoắc Hi rất là hiểu rõ.
Thịnh Kiều nghĩ không ra vì sao Hoắc Hi đột nhiên tức giận. Thậm chí cô còn phỏng đoán không lẽ Hoắc Hi có xích mích với Mạnh Tinh Trầm. Nhưng cô theo đuổi anh nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói Hoắc Hi và Mạnh Tinh Trầm từng tiếp xúc với nhau.
Thịnh Kiều nghĩ muốn trọc đầu, ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, muốn nhắn tin hỏi thăm, lại sợ làm phiền idol, cứ trằn trọc như thế cho đến g sáng, đột nhiên nghe tiếng mở cửa của phòng đối diện, sau đó là tiếng bước chân đi xuống cầu thang.
Thịnh Kiều nhanh chóng bò dậy, mặc áo khoác, chải chải tóc, vừa ngáp vừa mở cửa, giả bộ lẩm bẩm.
“Khát quá a~ đi lấy miếng nước uống.”
Xuống lầu, phòng khách và nhà bếp đều sáng đèn. Người đang lục tục lấy đồ trong tủ lạnh, nghe tiếng động liền ngẩng đầu, nhìn thấy Thịnh Kiều, biểu tình vẫn không có biến hoá. Thịnh Kiều thì giả vờ “giật mình”, đi qua.
“Ủa, Hoắc Hi, sao anh lại ở đây?”
Hoắc Hi cầm lát bánh mì mới lấy trong tủ lạnh ra, nói.
“Hơi đói.”
Hoắc Hi chuẩn bị xé bao, Thịnh Kiều nhanh tay đoạt lấy.
“Muộn như vậy, anh đừng ăn đồ lạnh.”
Cô nhanh nhẹn mở tủ lạnh, lấy ra trái cà chua và quả trứng.
“Vừa lúc em cũng đói bụng, em chiên cà chua trứng cho anh ăn nhé. Nhanh lắm.”
Nói xong, không đợi Hoắc Hi trả lời, cô chạy đi bật bếp.
Hoắc Hi đứng hình một lát, không cảm xúc đi theo.
Cô bật bếp nấu nước, lại đánh trứng, cắt nhỏ cà chua, sau đó xào qua một chút. Nước sôi thì trụng mì, trụng chín mì còn lượt qua nước lạnh. Bỏ mì vào tô, múc cà chua xào trứng đổ lên trên mặt. Vậy là một tô mì cà chua trứng nóng hôi hổi ra đời.
Hoắc Hi ngồi xuống đối diện, lấy đũa, vùi đầu ăn.
Thịnh Kiều cắn đũa, cười mĩm mĩm nhìn anh, trong mắt tràn đầy ôn nhu cùng yêu mến.
Người trước mắt là người mà cô đem lòng yêu thích suốt năm. Cô theo anh từ lúc anh còn là thực tập sinh, nhìn anh từng bước đi đến huy hoàng của hiện tại. Đã năm, nhưng tình yêu của cô dành cho anh vẫn không hề thay đổi, vẫn nồng cháy, sâu đậm, một chút cũng chưa từng biến mất. Anh chính là mị lực khiến người khác càng ngày càng say mê.
Người nam nhân này, cô yêu thích vô cùng.
Hoắc Hi thình lình ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực của cô. Cô sửng sốt, vội vàng cúi đầu, gấp một đũa mì bỏ vào miệng nhai nhai, hai má ẩn ẩn đỏ lên.
Cùng ngồi ăn với idol, cho dù là chuyện xảy ra mỗi ngày, vẫn khiến cô rất đỗi thẹn thùng nha.
Hoắc Hi nhìn cô một lúc, sau đó cúi đầu, tiếp tục ăn mì, nhưng nét lạnh lẽo ở đáy mắt đã tan biến.
Cũng may khi đội nhóm rửa mặt đi ngủ thì khán giả tan hết rồi, phòng phát sóng trực tiếp cũng không ai nhìn thấy một màn tình cảm này. Sau khi ăn xong, Thịnh Kiều nhanh tay mang chén đi rửa, còn giục Hoắc Hi lên lầu ngủ trước. Hoắc Hi đưa mắt đánh giá cô vài lần.
“Không sợ ma nữa rồi?”
Thịnh Kiều nhớ tới tấm hình có chữ ký kia, cười nói.
“Không sợ nữa. Em có bùa hộ mệnh rồi.”
Sau khi về phòng, cô đem tấm hình dưới gối ra nhìn, cảm giác được bảo hộ đã trở lại, thiệt là tốt, đêm nay cô ngủ rất ngon.