Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Yêu Cuồng Tôi Như Thế Nào - Chương 43

Cập nhật lúc: 2025-06-29 00:31:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phòng bếp rất rộng, vài người đứng tụ tập bên trong đều không thành vấn đề. Người thì rửa rau, người thì quét dọn, người thì dọn bàn, ai cũng bận rộn đến vui vẻ.

Đang vội vàng, bên ngoài phòng khách vang lên tiếng người.

“Xin chào, có ai ở nhà không?”

Chung Thâm đang đứng lột tỏi ở gần cửa bếp, thò đầu nhìn ra, quay lại nói.

“Hình như là khách tới. Quán quân kỳ thi tuyển tú, cái gì Sư…”

Nhạc Tiếu hô lên.

“Sư Huyên? Sư Huyên tới rồi?”

Bộ phim mới năm nay của Nhạc Tiếu là do Sư Huyên hát ca khúc chủ đề nên hai người có qua lại thăm hỏi.

Thịnh Kiều cũng buông công việc trong tay xuống.

“Đi thôi, ra đón khách.”

Trong phòng khách, Sư Huyên mặc một thân áo gió dài màu xanh lục, trong tay cầm một rổ trái cây, đứng ở ngạch cửa, môi mỏng thoáng mĩm cười, biểu tình trên mặt nhàn nhạt, y như trong lời đồn, cả người toả ra khí chất không màn danh lợi, không nhiễm bụi trần.

Sư Huyên là quán quân của chương trình tuyển tú âm nhạc, được Tinh Diệu ký hợp đồng nghệ sĩ.

Lúc trước có một bài viết, [Danh sách các minh tinh nếu không hát hay, không diễn giỏi có thể về nhà kế nghiệp công ty gia đình], Sư Huyên là một trong những người được liệt kê. Sư thị tập đoàn có sản nghiệp trải rộng cả nước, cả trong ngành sản xuất lẫn ngành giải trí, là hào môn hàng thật giá thật.

Fans của Sư Huyên thường nói, Huyên Huyên không thiếu thứ gì, cho nên không quan tâm danh khí, tiến vào giới giải trí là vì muốn chơi đùa cho vui.

Thấy khách mời đầu tiên là Sư Huyên, phần bình luận của chương trình tăng lên không ít. Nhóm fan của Sư Huyên nhanh chóng nghe tin xuất hiện ở chiến trường.

Nhạc Tiếu chạy qua ôm chầm lấy Sư Huyên. Hai người nhiệt tình chào hỏi nhau xong, Sư Huyên lại đi qua bắt tay từng người. Lúc đến phiên Thịnh Kiều, Sư Huyên chỉ chạm nhẹ vào tay cô rồi rút lại rất nhanh, nét tươi cười trên mặt cũng nhạt hơn người khác.

“Xin chào, nghe danh đã lâu.”

Cuối cùng đến Hoắc Hi, Sư Huyên nhìn thấy anh liền cong khoé miệng, giọng nói cũng mềm đi, ẩn chứa sự ấm áp thân thiết.

“Sư huynh, đã lâu không gặp.”

Sư huynh? Tôi đây là sư tỷ của cô nè, sao hồi nãy không gọi? Hiện tại mình không dán lên Hoắc Hi, lại mọc ra vị tiểu sư muội này? Muốn dây dưa gì chứ?

Thịnh Kiều nhìn đến trợn trắng mắt.

Vai bị một người vỗ một cái, sợ tới mức mí mắt muốn lòi ra không thụt về được, quay đầu nhìn, là Hoắc Hi.

“Hình như nước sôi rồi.”

Thịnh Kiều gấp rút chạy vào bếp.

Nhạc Tiếu lôi kéo Sư Huyên đi tham quan một vòng.

“Bọn em nấu lẩu mời chị đó. Tài nấu nướng của Kiều Kiều tốt lắm. Huyên Huyên, đến lúc chấm điểm phải cho chúng em sao nhé.”

Khách mời đã tới, nguyên tổ đội đều ra phòng khách, trong bếp chẳng còn ai, chỉ có Thịnh Kiều là bận rộn tới lui, lúc xoay người tìm mâm đựng thức ăn, phía sau cô đột nhiên xuất hiện một cánh tay với vào trong tủ lấy cái mâm ra. Hoắc Hi nói.

“Tôi giúp cô.”

“Không cần đâu. Anh ra ngoài tiếp khách đi.”

“Bọn họ đều ở đó. Kém một mình tôi cũng chẳng sao.”

Hoắc Hi cúi đầu nhìn túi khoai tây trên mặt đất.

“Đều phải gọt vỏ sao?”

Thịnh Kiều vội vàng nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-yeu-cuong-toi-nhu-the-nao/chuong-43.html.]

“Đừng… bên này sắp xong rồi, để em gọt.”

Hoắc Hi ngoảnh mặt làm ngơ, mở vòi sen, đem khoai tây rửa sạch, sau đó cầm d.a.o tước vỏ. Thịnh Kiều mím môi, không nói gì, im lặng làm tiếp việc của mình.

Phòng bếp rơi vào yên tĩnh.

TBC

Bình luận trên mạng.

——hình ảnh này thật ấm áp

——Hoắc Hi đúng là nam nhân tốt, không bỏ rơi Thịnh Kiều một mình trong bếp

——Hi của chúng tôi lúc nào cũng ôn nhu, cho dù là đối với người từng tổn thương anh ấy cũng như vậy

——bởi vì quá thiện lương nên mới hay bị dẫm

——may mà năng lực nghiệp vụ cao, nếu không bằng vào tính cách này của anh, sợ là năm cũng không nổi tiếng được

——minh tinh lưu lượng cũng bán thảm hả? thật buồn cười

——chỉ là lưu lượng, còn nhắc tới năng lực nghiệp vụ. Tui thấy năng lực tốt nhất của cậu ta chính là khuôn mặt điển trai kia, chén cơm từ ông trời ban cho

——năng lực của Hoắc Hi mấy người không có tư cách bàn luận, còn chưa xem qua tác phẩm của anh ấy đã mở miệng chê bai thì có thể cút rồi

——lưu lượng thì làm sao? Chẳng lẽ ai cũng có thể trở thành lưu lượng à?

——diễn xuất giỏi thì hãy bàn luận về Hoắc Hi

——đỉnh cấp lưu lượng ở đây, ai tới hắc một cái thử xem

Một câu phát ngôn chê bai liền kéo ra một đám Hi Quang, phần bình luận lập tức bị Hi Quang chiếm trọn, một câu lại một câu, rậm rạp đến cả màn hình đều bị che kín.

Trong tiết mục, Thịnh Kiều cùng Hoắc Hi vẫn đang chuẩn bị đồ ăn. Nhạc Tiếu chạy vào hỏi.

“Kiều Kiều, Huyên Huyên ở phòng nào vậy?”

“Hỏi đạo diễn.”

Nhạc Tiếu ừ một tiếng, chạy đi hỏi đạo diễn, lúc này mới biết gần thang lầu có một lối đi khác dẫn lên tầng gác mái.

Một lát sau, Nhạc Tiếu lại lộc cộc chạy xuống bếp.

“Kiều Kiều, phòng trên gác mái dơ lắm~ hơn nữa không có máy sưởi, vừa lạnh vừa dơ.”

Thịnh Kiều hỏi lại.

“Dơ sao không quét dọn? Không ấm thì mở máy điều hoà lên a~”

Nhạc Tiếu hai mắt trông mong nhìn cô.

Thịnh Kiều nhìn phòng bếp. Nồi lẩu đang sôi, các món thực phẩm khác đều đã cắt xếp xong cả rồi. Cô cởi tạp dề, xoa xoa tay, cầm dụng cụ vệ sinh, bò lên gác mái.

Trong không khí đều là tro bụi, đầu tiên cô mở cửa sổ cho gió lùa vào, sau đó mở máy điều hoà cho không khí lưu thông. Cầm chổi và giẻ lau, bắt đầu quét dọn, chờ đến lúc dọn dẹp sạch sẽ rồi mới đóng cửa sổ, máy đều hoà đã nóng lên, rốt cuộc căn phòng có chút ấm áp.

Trong tủ quần áo, tổ tiết mục đã chuẩn bị sẵn gối mền và ra giường. Thịnh Kiều sắp xếp đâu vào đó, bỏ thêm chút chất lỏng có mùi hương vào máy phun ở chân giường, lúc này không khí trong phòng đã thơm tho sạch sẽ.

Làm xong đâu đó, cô nói vọng xuống dưới.

“Mang Sư Huyên tới xem phòng đi.”

Mọi người chạy lên xem, Nhạc Tiếu kêu lên.

“Trời ơi, Kiều Kiều, chị là pháp sư có ma pháp à?”

Thịnh Kiều cười cười.

“Chị còn giữ cây chổi nè, có muốn xem không?”

Loading...