Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Yêu Cuồng Tôi Như Thế Nào - Chương 40

Cập nhật lúc: 2025-06-29 00:31:25
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi người lấy tiền sinh hoạt ra đếm đếm, còn có ngàn. Nhưng ngày hôm qua họ mua nhiều đồ ăn như vậy, có thể đủ ăn trong mấy ngày. Thịnh Kiều vào tủ lạnh nhìn một chút, sau đó hỏi đạo diễn.

“Khách mời có nói muốn ăn món gì đặc biệt không ạ?”

“Không có. Nhưng nhất định phải mang tới cho người đó cảm giác như đang ở nhà.”

Thịnh Kiều suy nghĩ, quay lại nói với nhóm.

“Nếu vậy chúng ta nấu lẩu đi. Rau củ thịt thà đều có, chỉ cần mua nước cốt là được.”

Mọi người sôi nổi đồng ý.

“Tạp tương hôm qua vẫn còn dư, cơm trưa chúng ta ăn tạm món này vậy. Buổi chiều chuẩn bị lẩu, đến tối thì có thể cùng nhau ăn no.”

Mọi người lại nhất trí gật đầu.

Thịnh Kiều lại tìm tổ đạo diễn xin giấy bút, ngồi xổm ở bàn trà, nói.

“Dù sao hiện giờ đang rảnh rỗi, chúng ta ngồi xuống thương lượng xem ngày tiếp theo phải làm gì để kiếm thêm tiền đi.”

Lục Nhất Hàn ôm gối.

“Em còn nhỏ, bắt trẻ em lao động là phạm pháp.”

Mọi người được dịp cười nghiêng ngã. Thịnh Kiều phân tích.

“Dựa theo tình hình này thì có lẽ cứ cách ngày tổ tiết mục sẽ dẫn tới một vị khách. Tiền sinh hoạt còn không đủ cho chúng ta chi tiêu. Vì vậy, muốn chiêu đãi người khác, chúng ta chỉ có thể nghĩ ra cách kiếm thêm tiền mà thôi.” – trên mặt giấy, cô lần lượt viết tên người – “Mỗi người ngẫm nghĩ xem bản thân có biện pháp kiếm tiền nào, nói nói một chút.”

Chung Thâm khó xử, nhăn nhó mở miệng trước tiên.

“Anh chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, trừ bỏ bán thân, anh thiệt không nghĩ ra phương pháp kiếm tiền nào khác.”

Phần bình loạn spam một loạt: hahahahahaha

Thịnh Kiều không thèm để ý đến Chung Thâm. Đột nhiên Nhạc Tiếu đề cử.

“Anh Hoắc Hi có thể ra quảng trường đánh đàn hát rong nè.”

Kỳ thật phương pháp này rất được. Trong người, mỗi Hoắc Hi có thêm thân phận ca sĩ, với khí chất của anh, ra đường đàn hát, một ngày kiếm mấy vạn tệ là không thành vấn đề.

Không nghĩ tới, Thịnh Kiều lớn tiếng phản bác.

“Không được!!!”

Mọi người ngạc nhiên không hiểu sao Thịnh Kiều lại phản ứng dữ dội như thế, đưa mắt kỳ quái nhìn cô.

Trời lạnh như vậy. Bắt idol của cô ra đứng hứng gió lạnh với hát rong hả? Mơ cũng đừng mơ! Không có cửa đâu!

Thịnh Kiều ho khan một tiếng, giải thích.

“Muốn hát rong ít nhất phải có đàn ghi-ta và loa. Bước khởi điểm phải đầu nhập tiền vốn hơi cao. Không ổn.”

Mọi người thấy cũng có lý, đành phải bỏ qua ý tưởng này.

Những người ở đây đều có xuất thân tốt, từ nhỏ đã không lo cơm áo gạo tiền, đặt chân vào giới giải trí rồi càng không có khả năng đi làm công ăn lương, chưa bao giờ vì kiếm tiền lẻ mà phải sầu não như vậy, suy nghĩ muốn trọc đầu.

Quần chúng ăn dưa cũng tham gia thảo luận rất nhiệt tình. Nói tới nói lui, quần chúng cảm thấy với người bọn họ thì trừ bỏ dùng thân phận minh tinh để kiếm tiền, chẳng còn cách nào khác nữa. Cái loại lao động làm công ăn lương đối với người này là hoàn toàn không đáng tin.

Lúc này Thịnh Kiều lại lên tiếng.

“Hay là chúng ta đi dạo một vòng ha, nhìn xem xung quanh đây có công việc gì để làm không?”

Nhạc Tiếu nhăn nhó.

“Phải đi làm công thật à?”

Chung Thâm dường như không khịa Nhạc Tiếu sẽ không vui hay sao đó, lên tiếng mỉa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-yeu-cuong-toi-nhu-the-nao/chuong-40.html.]

“Nếu không thì cô múa một bài cho tổ đạo diễn thưởng thức, xem bọn họ có phát thêm tiền hay không?”

Nhạc Tiếu bị nói đến đỏ cả mặt. Thịnh Kiều cầm gối ôm trong lòng Lục Nhất Hàn, ném vào Chung Thâm.

“Anh còn khi dễ Tiếu Tiếu, buổi trưa khỏi cần ăn nữa.”

Chung Thâm từ dáng vẻ sư tử kiêu ngạo biến thành mèo con uỷ khuất. Nhạc Tiếu thì đắc ý hừ một tiếng.

Mọi người nghĩ không ra biện pháp nào khác, cuối cùng đồng ý cùng nhau đi dạo.

Cộng đồng mạng cảm thấy việc này thật không thể tin nỗi.

——Thịnh Kiều định dẫn bọn họ đi làm công thật sao?!?

——làm công thì có làm sao? Lao động là vinh quang nha

——nói thật ra lợi dụng hiệu ứng minh tinh để kiếm tiền cũng được mà, tui cảm thấy để Hoắc Hi ra quảng trường hát rong cũng tốt

——tốt cái rắm, không phải idol của bạn nên không đau lòng đúng không? Sao không bảo idol nhà bạn ra quảng trường diễn kịch đi

——mọi người có thấy Thịnh Kiều bất tri bất giác đã trở thành quản sự của cả nhóm rồi không?!

——Thịnh Kiều suy xét mọi chuyện tương đối chu đáo, những người khác toàn là kiểu cơm tới há mồm thôi

——sự kiện giải ước kia có nhắc tới gia cảnh của Thịnh Kiều rất khổ, người cha thì thiếu nợ tự sát, người mẹ thì tàn tật, quả nhiên con nhà nghèo sớm biết lo toan

——những người kia không biết giá trị của đồng tiền, chỉ có Kiều Kiều hiểu rõ kiếm tiền cực khổ bao nhiêu

——được rồi, mấy người đang bán thảm đó hả? có để cho người khác xem chương trình hay không?

——nhà đó chỉ chuyên bán thảm thôi

Lại tranh cãi nữa rồi.

Bên này, Thịnh Kiều dẫn mọi người ra cửa. Hôm nay thời tiết không tệ lắm. Tuy lạnh nhưng có ánh nắng sáng sủa, cả bầu trời đều là một màu xanh thẳm.

Khu vực này hẻo lánh, xung quanh hoang vắng. Mọi người đi dạo một vòng cũng không thấy nơi nào đang tuyển người. Dọc đường đi chỉ có rất nhiều công trình đang thi công, máy xúc và cần cẩu chạy rầm rầm khiến bụi mù bay tứ phía.

TBC

Thịnh Kiều khi du học ở Luân Đôn là theo khoa kiến trúc. Nếu không có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, hết năm này cô sẽ được ông Kiều an bài thực tập ở công trường.

Trong không khí bụi mù, cô ngửi ra mùi bùn đất và mùi thép sắt, hít một hơi, sau đó buông tiếng thở dài.

Nhạc Tiếu thấy Thịnh Kiều cứ đưa mắt nhìn vào công trường với vẻ mặt ngưng trọng, đột nhiên hoảng sợ hỏi.

“Kiều Kiều, đừng nói là chị nghĩ đến chuyện kêu mọi người đi khiên gạch nhé.”

Thịnh Kiều sửng sốt, nghiêng đầu nghĩ nghĩ.

“Hình như ý kiến này không tồi nha.”

Những người còn lại: ?????? Sau đó trừng mắt giận dữ nhìn Nhạc Tiếu.

Cộng đồng mạng cũng không bình tĩnh nỗi.

——hahaha Tiếu Tiếu có biết cái gì gọi là tự đào hố chôn mình không?

——không xong rồi, cứ tưởng tượng mấy người này mặt mày đầy bụi bặm ở công trường khiên gạch là tui cười muốn nội thương luôn

——tui cá lúc nãy Thịnh Kiều không hề nghĩ tới chuyện kia, mạch não của Nhạc Tiếu rốt cuộc đi hướng nào vậy trời, c.h.ế.t cười

——Thịnh Kiều nói giỡn đúng không? Làm việc ở công trường không phải nói chơi đâu

Thịnh Kiều cười cười lắc đầu

“Nói giỡn thôi.”

Mọi người thở dài nhẹ nhõm.

Trên đường trở về, mọi người đi ngang chợ nhỏ mà Thịnh Kiều mua thức ăn lúc trước. Nơi này có thể nói là địa phương náo nhiệt nhất của toàn vùng phụ cận. Hai bên lề đường còn có không ít quán hàng rong bày bán đồ ăn vặt.

Loading...