Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Yêu Cuồng Tôi Như Thế Nào - Chương 29

Cập nhật lúc: 2025-06-28 00:16:16
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau trận đó, đẳng cấp của hai người đều tăng cao không ít. Nhìn thời gian, cũng sắp qua tiếng, Thịnh Kiều nhớ đến bà Kiều, nên quyết định tạm biệt Hoắc Hi.

Anh đưa cô tới tận cửa, nhắc nhở nhẹ nhàng.

“Nếu gia đình họ còn chưa trở về thì đừng chờ nữa.”

“Dạ vâng. Chào anh. Anh nghỉ ngơi sớm nha.”

Anh gật đầu. Cho đến khi Thịnh Kiều biến mất khỏi khúc cua, anh mới đóng cửa. Căn nhà lại trở về trạng thái yên tĩnh. Khi cô ở đây cũng không ầm ĩ cho lắm, lúc nói chuyện với anh đều mang theo vẻ cẩn thận lấy lòng.

Anh mở tivi, chọn lại chương trình “Con đường Huyền Trang”, xem xong rồi mới đi ngủ. Đây là phim phóng sự về Phật giáo, hơi buồn tẻ, không ngờ cô lại thích xem.

Đầu bên kia, Thịnh Kiều nhìn thấy Kiều gia rốt cuộc có ánh đèn trong nhà, nghĩ nghĩ, lấy hết can đảm gõ cửa.

Mở cửa là bảo mẫu của gia đình, bà Trương. Nhìn khuôn mặt xa lạ đang đứng bên ngoài, bà hỏi.

“Xin lỗi cô muốn tìm ai?”

“Cháu tìm anh Kiều Vũ.”

Bà Trương thấy thời gian đã trễ lắm rồi, người này là con gái, lại tới tìm Kiều Vũ, ánh mắt thoáng thay đổi. Lúc này Kiều Vũ từ trên lầu đi xuống.

“Bà Trương, là ai vậy?”

Bà Trương xoay người, trả lời.

“Đến tìm cậu.”

Kiều Vũ đi ra cửa, thấy Thịnh Kiều, hai mắt mở lớn.

“Sao cô lại tới đây?” – sau đó quay đầu nói nhanh – “Mau vào nhà, bên ngoài rất lạnh. Bà Trương, phiền bà mang cho cô ấy một ly nước ấm.”

Bà Trương gật đầu. Thịnh Kiều đi vào, nhìn khung cảnh quen thuộc, hốc mắt có chút nóng, cô cắn đầu lưỡi nhịn xuống. Kiều Vũ mời cô vào phóng khách, suy đoán cô tới vì vụ giải ước nên vội trình bày.

“Mọi việc đã dàn xếp xong rồi. Vụ kiện sẽ diễn ra hơi chậm, cô không cần gấp gáp.”

Thịnh Kiều gật đầu, để tránh bị hoài nghi, vội lấy cớ.

“Em vừa vặn có công chuyện ở gần đây nên tiện thể ghé qua ký tên luôn ạ, khỏi mắc công anh ngày mai phải chạy một chuyến.”

“Nhưng văn kiện để ở công ty rồi…”

“…”

Cô nhận ly nước ấm từ tay bà Trương, nói cảm ơn, ngẩng đầu nhìn lên lầu, chần chờ hỏi.

“Mẹ… à, bác gái thế nào rồi ạ? Tình trạng đã tốt lên chưa?”

“Vẫn tốt. Chân không được linh hoạt, buổi sáng không cẩn thận nên ngã từ trên xe lăn xuống. Hôm nay đã đi trị liệu.”

Thịnh Kiều thở ra. Cô rất muốn gặp mặt mẹ, nhưng với thân phận hiện giờ thì không tiện mở miệng. Giả vờ nói vài câu với Kiều Vũ xong liền đứng lên cáo biệt đi về. Cô vừa ra đến cửa, trên lầu đột nhiên có tiếng vang.

Bà Kiều đang tự đẩy xe lăn ra đến gần lan can, ôn nhu hỏi.

“Vũ Vũ, nhà có khách đến chơi à?”

Thịnh Kiều lập tức rơi lệ. Cô nhanh tay quay đầu lau nước mắt, tự nhéo vào cánh tay để ổn định cảm xúc, sau đó lễ phép chào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-yeu-cuong-toi-nhu-the-nao/chuong-29.html.]

“Cháu chào bác ạ.”

Kiều Vũ giới thiệu.

TBC

“Mẹ, đây là khách hàng của con. Thịnh Kiều.”

Bà Kiều nhìn cô gái đứng ở cửa, không nhìn rõ hình dáng cho lắm, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác rất thân thiết, nhẹ giọng trách con trai.

“Có khách tới thăm sao con không báo với mẹ một tiếng. Tiếp đón không chu đáo gì cả.”

Thịnh Kiều thấy bà muốn đi xuống, vội vàng nói.

“Không cần đâu bác. Cháu có việc phải đi trước, lần sau cháu lại tới thăm bác ạ.”

Cô còn chưa chuẩn bị tinh thần, sợ ở gần mẹ sẽ không khống chế được cảm xúc của bản thân mất.

Bà Kiều nhìn đồng hồ treo tường, thấy thời gian quả thật không còn sớm, gật đầu.

“Vậy được. Cháu đi đường cẩn thận. Vũ Vũ, con mau tiễn Thịnh tiểu thư về nhà.”

Kiều Vũ vâng lời, đưa Thịnh Kiều ra tận cửa, nhìn dáng vẻ rủ vai cúi đầu lầm lũi bước đi trong bóng đêm của cô mà thắc mắc trong lòng, vì sao cảm xúc đột nhiên rơi xuống thấp như vậy chứ.

Anh nghĩ nghĩ, chạy tới kéo tay Thịnh Kiều, đề nghị.

“Hay là tôi lái xe đưa cô về. Trễ lắm rồi, chắc khó đón xe.”

Anh chợt nhớ ra, Thịnh Kiều hiện giờ không có xe cũng không có tiền. Thịnh Kiều không hề khách khí, đi theo Kiều Vũ đến gara.

Xe chạy trên đường, bên trong là mùi thơm mà lúc trước cô thường mua cho anh. Kiều Tiều không tồn tại trên đời, vậy mùi thơm này là anh tự mua hay sao?

Càng nghĩ càng thấy khổ sở, cô gụt đầu khóc tức tưởi.

“……”

Kiều Vũ suy đoán chắc gần đây cô bị áp lực lớn, nên mở miệng an ủi.

“Thịnh Kiều, hiện giờ pháp luật lẫn dân chúng đều đứng về phía cô. Mọi chuyện đang tiến triển tốt đẹp. Cô… không cần tự tạo áp lực cho mình. Sẽ ổn thôi.”

Cô vừa khóc vừa nghẹn ngào.

“Có ích lợi gì đâu…”

Có ích lợi gì chứ… thế giới của cô, trừ bỏ Hoắc Hi, hoàn toàn không còn lại gì.

Kiều Vũ ngày thường cà lơ phất phơ, cũng không am hiểu cách an ủi người khác, nhìn cảnh này thật không biết phải làm thế nào nữa, chỉ có thể nhấn ga, tăng tốc, mau chóng đem cô về nhà.

Đêm nay, cô ngủ không tốt, lăn lộn mơ hồ trong rất nhiều giấc mộng. Đến khi tỉnh lại, mọi thứ đều biến mất, ngay cả bản thân mơ thấy cái gì đều không nhớ rõ.

Rửa mặt ăn sáng, đi gặp Kiều Vũ để ký văn kiện, sau đó kéo vali ra sân bay.

Đây là hành trình cá nhân, sân bay đông người nên cũng không ai chú ý đến cô. Lúc ở cửa hải quan thì cô phải tháo kính râm và khẩu trang. May mà thời điểm này không đông người xếp hàng. Nhân viên hải quan nhận ra cô, nhưng vì chức nghiệp đạo đức nên chỉ gật đầu cười với cô một cái.

Cô không mua nổi vé VIP, không mua nổi khoang hạng nhất, chỉ có thể chen chúc trong khoang phổ thông. Vào chỗ ngồi, đeo lên tai nghe, cúi thấp đầu, nguyên chuyến bay cũng chưa từng tháo kính râm xuống.

Xuống máy bay, gọi taxi, đưa địa chỉ, lái xe khoảng tiếng mới tới nơi.

Là một thị trấn nhỏ.

Loading...