Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Yêu Cuồng Tôi Như Thế Nào - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-06-28 00:07:44
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoắc Hi mang Kiều Tiều về nhà anh, rót cho cô ly nước ấm, sau đó ngồi xuống đối diện.

Kiều Tiều vẫn đang khóc rấm rứt, hai vai nhấp nhô theo từng tiếng thút thít. Cô vừa khóc vừa nghiêng đầu ngó xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Hoắc Hi, dùng sức nhắm chặt mắt lại, khó tin mà thì thào gọi nhỏ.

“Hoắc Hi…”

Hoắc Hi đưa tay day day trán, tiếng nói không nghe ra cảm xúc, hỏi.

“Thịnh Kiều, cô lại muốn làm gì?”

Nghe đến tên này, lòng cô nhói đau, tức khắc nước mắt rơi như mưa, tuôn như suối.

“…”

Khóc một hồi, giống như chợt nhớ ra cái gì, cô ngẩng đầu hỏi.

“Hoắc Hi, màn cửa đã kéo lại chưa? Ngàn vạn lần đừng để bị chụp trộm.”

“…”

Nói xong lại khóc tiếp. Hơn nửa ngày, cô rốt cuộc khóc xong, giọng nghèn nghẹn.

“Hoắc Hi, gặp được anh em thật vui lắm. Nhưng hôm nay xảy ra chút chuyện, những chuyện vượt sức tưởng tượng của em, em không có tâm trạng để mà vui vẻ… hic..”

Idol ngay trước mặt, nhưng cô không phải là chính cô. Tháng trước, cô nghe nói Hoắc Hi mua nhà mới. Không ngờ lại dọn tới cùng tiểu khu nhà cô. Nếu cô còn là Kiều Tiều thì tốt biết bao.

Hoắc Hi không hứng thú muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cô gái trước mặt. Anh nhìn đồng hồ, đứng lên, nhàn nhạt nói.

“Để tôi gọi xe đưa cô về. Đi thôi.”

Đầu óc của Kiều Tiều rối tinh rối mù, chẳng có sức lực, đứng lên lê lết đi theo anh.

Thang máy nối thẳng xuống tầng hầm. Vừa xuống đến nơi đã thấy có xe đang chờ sẵn. Hoắc Hi là cấp bậc minh tinh cỡ nào cơ chứ, công tác bảo an luôn rất nghiêm mật, không sợ sẽ có cẩu tử (phóng viên, paparazzi) lẻn vào.

Hoắc Hi mở cửa xe, nhẹ nhàng nói.

“Về nghỉ ngơi cho tốt.”

Cô gật đầu, chui vào xe. Cửa xe đóng lại. Hoắc Hi đang muốn quay trở lên, cô đột nhiên xoay cửa xe xuống, ló đầu gọi tên anh.

“Hoắc Hi.”

Hoắc Hi quay người.

Đôi mắt cô hãy còn đỏ ửng, tiếng nói cũng đã khàn khàn, nhưng ánh mắt nhìn anh lại cực kỳ tha thiết.

“Chúc anh ngày mai biểu diễn thuận lợi.”

Anh gật đầu.

“Cảm ơn.”

Kiều Tiều ngồi trở vào xe, báo cho tài xế địa chỉ nhà của Thịnh Kiều.

Về đến nhà, trời đã khuya. Lần thứ hai trở lại ngôi nhà lạnh lẽo xa lạ này, cô nhìn quanh bốn phía, cứ nhìn như thế, rồi đột nhiên không kìm được mà khóc nấc lên.

Cho rằng có thể biến đổi trở về, hoá ra lại không thể được.

Toàn bộ thông tin về Kiều Tiều đều không tồn tại. Không có tài khoản weibo. Không có mặt trong ảnh chụp chung của lớp. Không bạn không bè.

Kiều Tiều, con người này, cứ như vậy mà lặng yên biến mất.

Nhưng trái đất vẫn quay đều như cũ. Thế giới vẫn vận hành như trước. Cuộc sống của mọi người, không bởi vì thiếu mất Kiều Tiều mà thay đổi. Hết thảy mọi chuyện đều bình thường. Mà Kiều Tiều cô… không quan trọng.

Kiều Tiều trùm chăn, không ăn không uống, nằm trên giường c.h.ế.t lặng ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-yeu-cuong-toi-nhu-the-nao/chuong-2.html.]

Hai ngày sau, người đại diện Cao Mỹ Linh gọi điện tới, kéo cô về với hiện thực mà cô không muốn đối mặt.

“Phương Bạch đang tới đón cô, mau chuẩn bị một chút.”

Điện thoại cắt ngang, một lúc sau, cô chầm chậm ngồi dậy, đi vào buồng vệ sinh, nhìn vào gương, ngắm thật lâu, thật lâu.

Kiều Tiều đã biến mất rồi. Mà cô, chỉ có thể dùng thân phận của Thịnh Kiều để tiếp tục sống sót.

oo

Trợ lý Phương Bạch bấm chuông cửa, sau đó lễ phép đứng đợi ở bên ngoài. Hắn là người mới, lúc vừa được tuyển dụng đã nghe mọi người cảnh cáo về nhân vật khó hầu hạ nhất của công ty là người quản lý Cao Mỹ Linh và nữ minh tinh Thịnh Kiều. Không biết vì sao hắn lại xui xẻo như vậy, đụng một lúc cả hai người “không nên đụng vào nhất” này.

Thời điểm hắn mới vào làm chính là lúc nữ trợ lý bên người Thịnh Kiều bị Cao Mỹ Linh đuổi việc, nhân viên kỳ cựu của công ty không ai chịu thế chỗ, thời gian cấp bách công ty không thể tuyển dụng người thích hợp, cho nên Phương Bạch bị người ta xách gáy ném qua nhận lấy vị trí trợ lý này.

Một người chị làm việc lâu năm trong công ty đã rất hảo tâm mà nhắc nhở hắn.

“Nói ít làm nhiều. Phải đối xử với hai người họ như bà chủ lớn ấy, như thế sẽ tránh được nhiều chuyện phiền toái.”

Phương Bạch ghi nhớ lời dạy ở trong lòng, hắn luôn giữ thái độ lễ phép chừng mực, quả nhiên đến hôm nay vẫn chưa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hắn còn nghĩ thầm, hai người “không dễ chọc” cũng đâu đến nỗi đáng sợ lắm đâu nhỉ?!?

Cửa mở. Phương Bạch ngẩng đầu, vừa mở miệng gọi một chữ… “Kiều…” liền hoảng sợ lùi về sau hai bước.

Nữ quỷ trước mặt là chui từ đâu ra?!? Đầu tóc rối bù. Môi trắng bệch. Sắc mặt tiều tuỵ. Còn mặc một cái váy đỏ nhăn nhúm.

Phương Bạch ổn định tâm thần, mở miệng gọi thử.

“Kiều… tỷ?!”

Người trước mặt, ừ, một tiếng, sau đó xoay người đi vào nhà. Phương Bạch chần chừ, cuối cùng vẫn nhấc chân đi vào theo, đứng ở hành lang, hắn hỏi.

“Kiều tỷ, giờ rưỡi chúng ta phải có mặt ở công ty, còn có tiếng thôi.”

Thịnh Kiều đang đứng uống nước, uống liền ba cốc, vẻ mặt hơi sửng sốt một chút, sau đó đi vào phòng.

“Đã biết.”

Giọng nói hơi khàn. Phương Bạch nghĩ chị ấy hẳn là bị bệnh, thầm tính toán trong lòng một lát phải ghé tiệm thuốc tây, nếu có trễ giờ, hắn sẽ chịu tội thay.

Hắn còn đang nghĩ ngợi m.ô.n.g lung, Thịnh Kiều đã đi ra, dùng tay vuốt tóc, chải chải tuỳ tiện rồi cột thành đuôi ngựa, trên người mặc một bộ đồ màu đen, nói với hắn.

“Đi thôi.”

Phương Bạch ngẩn người.

“Cứ như vậy mà ra ngoài sao ạ?!”

TBC

“Làm sao vậy?”

Chị là người nổi danh với chuyện trang điểm thay quần áo cũng mất tiếng đồng hồ đó a~ Phương Bạch lắc lắc đầu.

“Không sao. Chúng ta đi thôi.”

Một đường đi vào xe. Thịnh Kiều cũng không mở miệng nói chuyện. Phương Bạch ngồi lái xe ở đằng trước, nhìn kiếng chiếu hậu, cẩn thận quan sát, mở miệng thăm dò.

“Kiều tỷ, chị thấy không khoẻ trong người sao? Có muốn đến bệnh viện không ạ?”

Cô lắc đầu, vô lực nói.

“Không sao. Chỉ là hơi đói.”

Phương Bạch cảm thấy buồn cười, liếc nhìn hai bên đường, sau đó cậu tấp xe vào một chỗ.

“Đợi em đi mua chút đồ cho chị.”

Ở ven đường có rất nhiều quán xá bán đồ ăn sáng. Phương Bạch không biết Thịnh Kiều thích ăn món gì, thế là mua mỗi thứ một ít. Quay trở vào xe, vui vẻ đưa qua.

“Kiều tỷ, còn nóng mau ăn.”

Loading...