Thịnh Kiều cầm điện thoại ngẩn người mất mấy giây. Lúc này, cửa phòng bị Chung Thâm gõ dồn, kêu cô đi ăn sáng. Thịnh Kiều thu hồi suy nghĩ, trả lời.
“Chờ em đóng xong bộ phim này trước đã, không thể gây ảnh hưởng đến đoàn phim.”
Kiều Vũ ừ nhẹ, dừng một chút, lại nói.
“Thịnh Kiều, có vài lời, là trên phương diện cá nhân, muốn nói với cô.”
“Anh cứ nói.”
“Trận này, vô luận là chúng ta đánh thế nào, cuối cùng đều không thể bảo đảm những tấm ảnh kia không bị tiết lộ. Cho nên nếu có thể… tôi nói là nếu có thể nhé… tôi nghĩ cô nên tìm cách tiêu huỷ những tấm ảnh đó trước ngày khởi tố.”
Thịnh Kiều bị tính ngay thẳng của anh trai làm cho bật cười.
“Kiều Vũ, đây không phải là lời một luật sư nên nói a~”
Kiều Vũ đương nhiên biết, trầm mặc một lát, xấu hổ cười nói.
“Chỉ là góp ý cá nhân thôi.”
Nói sao, Thịnh Kiều vẫn rất cảm động.
“Em biết. Cám ơn anh đã lo lắng.”
Cô không phải chưa từng nghĩ qua vấn đề này. Nếu có thể tiêu huỷ những tấm ảnh, Cao Mỹ Linh sẽ không thể dùng nó đến uy h.i.ế.p cô, nói cách khác, đó là chiêu chưa đánh đã thắng. Nhưng việc này cũng quá khó đi?!? Chẳng lẽ cô phải xâm nhập vào di động của Cao Mỹ Linh để hack thông tin sao? Huống hồ, cô cũng không biết chính xác ảnh chụp kia được lưu ở chỗ nào.
Tròng lòng có tâm sự, vẻ mặt cô rầu rĩ có chút không vui. Lúc ăn cơm, Chung Thâm quan sát cô vài lần, thở dài hỏi.
“Hôm nay hai người bị làm sao vậy? Em đã vậy, tên Phó Tử Thanh kia cũng vậy.”
Thịnh Kiều gặm bánh bao hỏi.
“Phó Tử Thanh bị làm sao?”
“Không biết đụng tới ai, tự nhiên sáng nay một loạt doanh tiêu hào lên bài nói hắn lúc học đại học từng ngoại tình. Công ty quản lý thì làm không được việc, hiện giờ quảng trường của Phó Tử Thành đều là bài hắc, xoá một bài liền xuất hiện một bài.”
“Bác bỏ tin đồn là được. Tin rằng fan chân chính của cậu ấy sẽ tin tưởng cậu ấy. Còn những bài viết kia, kêu đoàn đội viết một phần mềm tự động xoá bài không phải được rồi à?”
TBC
Chung Thâm vẻ mặt “em rơi từ đâu xuống đó”, nói.
“Em tưởng chương trình phần mềm nói viết liền có thể viết à? Còn là kiểu tự động nữa… đó chẳng phải ngang ngửa với việc hacker phá tường lửa của weibo vào bóp méo số liệu sao?”
Thịnh Kiều sửng sốt.
“Tôi tưởng chuyện này rất đơn giản chứ.”
“Nếu thật có người có thể viết ra chương trình tự động báo cáo, chứng tỏ hắn có thể trực tiếp hack vào máy chủ, đánh rớt số liệu của Tân Lãng. Trình độ đó, có thể coi là hacker đứng đầu quốc nội luôn rồi.” (Tân Lãng = Sina, Weibo trực thuộc Sina Corp)
Nói còn chưa hết lời, Chung Thâm phát hiện Thịnh Kiều đang run rẩy, kỳ quái hỏi.
“Em run cái gì a~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nguoi-yeu-cuong-toi-nhu-the-nao/chuong-16.html.]
Thịnh Kiều bật dậy, bỏ luôn bữa sáng.
“Tôi đi gọi điện thoại. Anh từ từ ăn. Nhớ giữ lại cái bánh bao cho Phó Tử Thanh.”
Chạy một đường về phòng khách sạn. Thịnh Kiều mở máy tính, nhắn tin cho Vượng Tử.
TK >> Vượng Vượng, cậu đang làm gì?
Vượng Tử trả lời tin nhắn rất nhanh.
VT >> Đang đi học ạ. Có chuyện gì sao hội trưởng? Có nhiệm vụ mới à?
TK >> Hội trưởng muốn hỏi cậu chuyện này, cậu có thể thành thật trả lời không?
VT >> Vâng, tuyệt đối sẽ thành thật.
TK >> Cậu có thể xâm nhập vào di động của người khác, từ xa xoá bỏ dữ liệu lưu trữ trên điện thoại được không?
VT >> Hội trưởng muốn làm gì?
TK >> Cậu trả lời trước!!!!
VT >> Có thể. Nhưng chuyện này trái pháp luật. Em sẽ không phạm pháp.
TK >> Cậu buổi chiều có đi học không? Chúng ta hẹn gặp mặt.
VT >> Hội trưởng, rốt cuộc là chuyện gì? Hội trưởng như vậy làm em lo lắng.
TK >> Là chuyện gấp. Liên quan đến Kiều Kiều.
VT >> Kiều tỷ bị làm sao?
TK >> Gặp mặt rồi nói.
Thịnh Kiều hỏi thăm địa chỉ, cũng may trường đại học của Vượng Tử ở thành phố kế bên. Cô gọi cho đạo diễn, viện lý do thân thể không khoẻ, xin hoãn buổi ghi hình, sau đó mang kính râm, đội mũ, trùm kín mít ra cửa gọi xe.
Ba giờ sau, Thịnh Kiều bước vào một quán net. Vượng Tử là khách quen của nơi này. Sau khi báo tên cậu ta, ông chủ quán liền đưa cô đi vào gian phòng Vượng Tử hay ngồi. Cậu ta còn chưa tan học. Thịnh Kiều ngồi trên sô pha nhàm chán chơi trò chơi g.i.ế.c thời gian.
Nửa giờ sau, cửa phòng mở, đi vào là một cậu thiếu niên mặt non choẹt đội mũ lưỡi trai.
Nhìn thấy trong phòng ngồi một người mang kính đội mũ râm, cậu ta hơi sửng sốt, thụt lùi, ngẩng đầu nhìn biển số phòng, vẻ mặt hoài nghi như đang tự hỏi có phải cậu đã đi nhầm phòng rồi không. Thịnh Kiều nhanh nhảu vẫy ta gọi.
“Cậu là Vượng Vượng sao?”
Thiếu niên gật đầu. Thịnh Kiều bỏ mũ và kính xuống.
“Vào đi.”
Vượng Tử nhìn chằm chằm cô hết giây, sau đó rầm một cái đóng cửa, ngẩng đầu ngó camera ở góc phòng, cầm mũ bay qua che lại. Sau khi làm xong mọi chuyện mới chậm rãi quay đầu quan sát Thịnh Kiều, nhìn nửa ngày mới cười cười nói.
“Kiều tỷ, chị cũng quá…”
Thịnh Kiều cười rộ lên. Thật kỳ quái. Minh tinh và fan gặp mặt lần đầu, vậy mà cả hai đều không cảm thấy xấu hổ.