Người Về Từ Trại Giam Không Gian - Tổng Giám Đốc Tàn Nhẫn, Tôi Không Dám Yêu Anh Nữa! - Chương 62. Vị Thiếu Gia Có Mạch Não Không Được Bình Thường

Cập nhật lúc: 2025-02-28 08:35:10
Lượt xem: 2

Lúc này người đàn ông mới có phản ứng. Anh ta vừa như nghe được chuyện gì mới lạ, lại vừa bị thanh âm ồm ồm của “Hứa Vĩnh Tâm” doạ cho giật mình, buột miệng hỏi:

 

- Anh là nhân viên vệ sinh? Gương mặt còn trẻ như vậy sao giọng nói lại kỳ quái như thế?

 

Hỏi thế nhưng người đàn ông không cần nghe trả lời. Anh ta đưa cặp mắt tà mị quan sát “Hứa Vĩnh Tâm” từ trên xuống dưới, giọng vừa nghi hoặc vừa khinh bỉ:

 

- Anh muốn lên lầu sáu?

 

“Hứa Vĩnh Tâm” vừa gật đầu thì người đàn ông liền nhếch mép cười khẩy:

 

- Anh muốn gạt ai hả? Loại người như anh mà có thể được gọi lên lầu sáu hay sao?

 

“Hứa Vĩnh Tâm” vừa định giải thích thì người đàn ông kia đã đưa ngón tay về phía anh, ngoắc ngoắc:

 

- Lại đây,

 

Anh ta đang gọi chó sao? “Hứa Vĩnh Tâm” nhìn động tác của người đàn ông mà trong lòng thoáng tức giận. Người đàn ông nhìn ánh mắt lóe lên sự tức giận của “Hứa Vĩnh Tâm” thì lại nhếch môi cười. Anh ta cất giọng khinh bạc:

 

- Sao thế? Nói láo muốn lừa tôi nên không dám tiến đến đây à? Anh muốn lên lầu sáu mà? Tôi sẽ cùng đi với anh. Để xem là anh nói thật hay là muốn lừa tôi.

 

“Hứa Vĩnh Tâm” ngẫm nghĩ một lúc rồi nhấc chân bước lên cầu thang, đứng đối diện với người đàn ông kỳ quái kia. Lúc này anh mới nhìn thấy người phụ nữ đi cùng người đàn ông kia, “Hứa Vĩnh Tâm” biết, đây là một người mẫu mới đến, tên Tiểu Thát. Tiểu Thát thấy người đàn ông đi vào cửa an toàn cũng theo lên.

 

Người đàn ông bỗng nhiên dừng lại xoay người về phía Tiểu Thát, nghiêm giọng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nguoi-ve-tu-trai-giam-khong-gian-tong-giam-doc-tan-nhan-toi-khong-dam-yeu-anh-nua/chuong-62-vi-thieu-gia-co-mach-nao-khong-duoc-binh-thuong.html.]

 

- Tôi nói mang anh ta đi, chứ không bảo cô đi cùng. Loại như cô không đủ tư cách bước lên lầu sáu. Đừng tự đi tìm phiền phức.

 

Tiểu Thát bảy ra nét mặt mà cô ta cho là kiều mị hướng về phía người đàn ông, cất giọng nũng nịu:

 

- Tân Thiếu gia, ngài không quan tâm người ta một chút nào sao?

 

Giọng điệu chảy nước của Tiểu Thát vẫn còn vang thì một tờ chi phiếu đã xuất hiện ở trước mặt cô ta. Người đàn ông được gọi là Tân Thiếu gia nheo mắt nhìn Tiểu Thát, lạnh lùng nói:

 

- Thế này đã đủ quan tâm cô chưa? Bây giờ cô có thể cút đi được chưa?

 

Ánh mắt Tiểu Thát sáng lên, ngay cả giả vờ yếu đuối cũng quên mất. Cô ta hớn hở cầm lấy tờ chi phiếu, miệng không ngừng vui vẻ nói cảm ơn.

 

Thế nhưng từ góc độ của “Hứa Vĩnh Tâm”, anh có thể nhìn thấy rõ ràng, lúc Tân Thiếu gia nhếch môi đưa chi phiếu cho Tiểu Thát, nụ cười cùng ánh mắt của người đàn ông kia hiện rõ ràng khinh bỉ và chế giễu. Xem ra Tân thiếu gia này cũng là một kẻ có nhiều mặt. Và đáng sợ cùng đáng ghét nhất là, anh ta rõ ràng là rất khinh bỉ những người yếu thế hơn mình, thế nhưng ngoài mặt lại tỏ ra quan tâm, yêu chiều khiến cho những người đó nghĩ rằng anh ta ít nhiều gì cũng có tình cảm với họ, từ đó anh ta xem những người kia như những gã hề, như món đồ chơi.

 

“Hứa Vĩnh Tâm” cau mày. Anh đã từng ở vào vị trí của những người yếu thế bị xem như trò đùa kia, cà rồi đến khi nhận ra được sự thật thì anh chẳng còn gì cả ngoài một thân thể tàn tạ và một tâm hồn rách nát.

 

Tân Thiếu gia đuổi được Tiểu Thát đi rồi lại không thấy người đàn ông cạnh đó có một chút phản ứng gì. Anh ta bèn nhướng mày, đưa đôi mắt với ánh nhìn tà mị chiếu thẳng vào “Hứa Vĩnh Tâm”. Giọng nói của anh ta đầy giễu cợt:

 

- Sao? Không nói nổi thành lời, không nhúc nhích nổi cơ thể luôn à? Anh đừng nói với tôi là bây giờ anh đã yêu tôi rồi nhé?

 

- Hả?

 

“Hứa Vĩnh Tâm” sửng sốt đến buột miệng hỏi lại một tiếng ngớ ngẩn. Người khác không nói gì, không phản ứng gì trước hành động của anh ta thì đều được “phiên dịch” thành “đã yêu anh ta rồi”? Vị thiếu gia này, mạch não của anh ta không được bình thường đúng không?

Loading...