Người Về Từ Trại Giam Không Gian - Tổng Giám Đốc Tàn Nhẫn, Tôi Không Dám Yêu Anh Nữa! - 68. Bị đưa vào tầm ngắm
Cập nhật lúc: 2025-02-28 08:56:39
Lượt xem: 4
Tân Trá Dịch Tùng vẫn cười cợt:
- Anh cứ yên tâm, em chỉ là chơi đùa cho thỏa mãn sở thích một chút thôi. Điều em thích là gì, đâu phải anh không biết? Em cũng không u mê tới mức bị một kẻ hạ tiện quyến rũ đến chống đối với gia đình và gia tộc đâu.
Hà Dương Cẩm bị giọng điệu trêu cợt cửa Tân Trá Dịch Tùng chọc tức, ngắt liên lạc ngay lập tức.
Rất lâu về sau, Hà Dương Cẩm vẫn luôn ân hận và áy náy không thôi vì đã không hỏi han cho kỹ về “tên nô lệ hạ tiện đã từng bị vứt bỏ” mà Tân Trá Dịch Tùng xem là món đồ chơi.
Khi đó, Hà Dương Cẩm không thể nào liên tưởng được “tên nô lệ hạ tiện đã từng bị vứt bỏ” kia là Hạ Diện Tâm mà anh ta vẫn luôn trân trọng.
Dù sao thì việc tù nhân bị đóng dấu nô lệ không phải là chuyện nhỏ, Hà Dương Cẩm làm sao có thể ngờ được thủ đoạn của Nhiếp Tẫn Hàn lại liều lĩnh và tàn nhẫn đến mức để cho lũ quản ngục là quái vật không gian đóng dấu nô lệ liên tiếp lên cơ thể của Hạ Diện Tâm như thế.
Vậy nên, khi nghe Tân Trá Dịch Tùng thừa nhận chỉ xem “tên nô lệ hạ tiện đã từng bị vứt bỏ” là một món đồ chơi để thỏa mãn sở thích biến thái thích tra tấn kẻ khác của cậu ta thì Hà Dương Cẩm có thể yên tâm cúp điện thoại trong cơn tức giận vì “người trong lòng” của anh ta bị chính em họ của anh ta khinh thường và đưa vào tầm ngắm để trở thành con mồi cho cậu ta thỏa mãn sở thích tàn nhẫn, bạo ngược đến biến thái như thế
Trong lúc Hà Dương Cẩm đang cúp điện thoại và Tân Trá Dịch Tùng đang suy nghĩ về những trò tra tấn tai quái sẽ áp dụng thì “Hứa Vĩnh Tâm” đang đi như chạy xuống từng bậc cầu thang.
Lúc này trong đầu của “Hứa Vĩnh Tâm” đang suy nghĩ rất loạn… Ban nãy, hình như người đàn ông giàu có kia đã sờ trúng dấu ấn nô lệ đã bị đóng vào thân thể của anh. Nếu như việc anh là một người từng bị đóng nhiều dấu ấn nô lệ của quái vật không gian bị phát giác ra thì… “Hứa Vĩnh Tâm” rùng mình. Hậu quả của việc bị bại lộ này sẽ khủng khiếp đến mức độ nào, “Hứa Vĩnh Tâm” không dám nghĩ đến. Trong phút chốc, “Hứa Vĩnh Tâm” nảy sinh ý định muốn chạy trốn. Anh phải rời khỏi chỗ này ngay, rời khỏi nguy cơ bị trở lại những ngày tháng trở thành món đồ chơi của kẻ khác ngay lập tức. “Hứa Vĩnh Tâm” không muốn nấn ná lại nơi này thêm một phút giây nào nữa.
Thế nhưng, ý muốn nghỉ việc và rời đi của “Hứa Vĩnh Tâm” đã bị từ chối ngay lập tức. Lục Ngọc Bảo cau mày, gằn giọng không thèm che giấu sự bực tức:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nguoi-ve-tu-trai-giam-khong-gian-tong-giam-doc-tan-nhan-toi-khong-dam-yeu-anh-nua/68-bi-dua-vao-tam-ngam.html.]
- Anh đã ký hợp đồng làm việc ở đây trong một năm. Bây giờ vẫn chưa được một tháng anh đã đòi nghỉ việc? Được, nếu anh muốn nghỉ việc thì trả tiền bồi thường hợp đồng trước đã.
- Bao… bao nhiêu?
“Hứa Vĩnh Tâm” ngập ngừng hỏi, trong đầu thầm suy tính sẽ tìm một việc khác, ở nơi nào đó khác và tiết kiệm tiền để bồi thường hợp đồng này. Lục Ngọc Bảo cười khẩy:
- Một ngàn năm trăm tỷ đô la Ngân Hà.
“Hứa Vĩnh Tâm” sửng sốt:
- Sao? Sao lại nhiều như vậy? Tiền lương một năm của tôi còn chưa bằng số lẻ của số tiền đó nữa là…
Lục Ngọc Bảo sa sầm mặt mũi:
- Dĩ nhiên là không phải chỉ tính bằng tiền lương một năm của anh. Đây là tiền bồi thường hợp đồng. Đây còn là tiền bồi thường cho danh tiếng của quán bar Nhất Dạ Đế Vương của tôi. Đây còn là tiền bồi thường danh dự và uy tín của Hà Dương Cẩm khi đã giới thiệu một người không hề có một chút tinh thần trách nhiệm nào như anh đến đây để gây rắc rối cho quán bar của tôi.
“Hứa Vĩnh Tâm” thì thào:
- Nhưng… số tiền này… quá lớn rồi…