ngọn lửa và tro tàn - Chap 6 : người bị gọi tên
Cập nhật lúc: 2025-10-05 13:06:56
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
hôm .
Trụ sở cảnh sát. Phòng họp vang tiếng lật hồ sơ lạch cạch. Hạo Khiêm bảng, tay chỉ hình ảnh chụp từ ổ cứng cháy sém:
– Dữ liệu xóa hơn một nửa. Chúng tìm manh mối trực tiếp về “Người trong bóng tối”. dấu vết cho thấy vẫn đang theo dõi động tĩnh của cơ quan điều tra.
Gia Nghi chau mày, ghi nhanh sổ:
– Nghĩa là… vẫn ở ngoài , và rõ từng bước của chúng .
Không khí lặng xuống.Sở Vy chống tay lên bàn, ánh mắt kiên định:
– Càng , chúng càng sơ hở.
Dật Phong ở đầu bàn, im lặng lắng . Anh khẽ gật đầu:
– . cần về trụ sở cứu hỏa. Đội của vẫn trực chiến, cứu là ưu tiên hàng đầu.
Một vài cảnh sát gật gù, đồng ý. Hạo Khiêm nhấn mạnh:
– Trụ sở cứu hỏa và cảnh sát vẫn sẽ phối hợp điều tra. Đội trưởng Thẩm, cứ yên tâm, chúng sẽ cập nhật tình hình thường xuyên.
Dật Phong gấp hồ sơ , ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy trách nhiệm:
– thoái thác. Vụ án liên quan đến chính đồng đội của , nhất định sẽ theo sát đến cùng.
……………
Trụ sở lính cứu hỏa 3.
Tiếng còi tập huấn vang dội khắp sân. Đội trưởng Thẩm Dật Phong nghiêm, ánh mắt lạnh lùng quét qua hàng ngũ. Sau cuộc tập chạy, tập hợp .
– “Dù bận chuyện gì, cứu vẫn là ưu tiên hàng đầu. Nhớ lấy.”
– “Rõ!” – cả đội đồng thanh.
Khi giải tán, khí dịu . Chu Thiên Lạc, em út bốc đồng, lau mồ hôi hì hì:
– “Này, dạo đội trưởng cứ vô trụ sở cảnh sát suốt. Lại còn cùng một nữ bác sĩ pháp y xinh . Có khi nào…”
Chưa kịp hết câu, Trương Hạo Dương quát khẽ:
– “Im miệng. Đừng nhiều chuyện. Đây là vụ án nghiêm trọng, trò đùa.”
Ngô Dịch Phong thì bật , ánh mắt láu lỉnh:
– “Ờ thì đùa, nhưng rõ là Phong quan tâm đặc biệt thật. từng thấy đưa ai về tận cổng trụ sở nha.”
Không khí sôi nổi bỗng im bặt khi họ chạm ánh nghiêm nghị từ xa của Dật Phong. Mọi lúng túng ho khan, chuyển sang bàn chuyện nghiêm túc.
Tống Duệ An, luôn lo khâu kỹ thuật, lên tiếng:
– “ chúng cần về Khải Minh. Nếu thực sự liên quan, thì danh dự đội cứu hỏa 3 ảnh hưởng trực tiếp. Dân chúng sẽ chúng thế nào?”
Bầu khí chùng xuống. Lâm Trí Hàn, đội phó, trầm lên tiếng, giọng như cả:
– “Các tin tưởng. Sự thật sớm muộn cũng phơi bày. Dù Khải Minh sai lợi dụng, chúng vẫn giữ vững tinh thần. Đừng để nghi ngờ lung lay ý chí.”
Dật Phong bước tới, giọng trầm nặng:
– “Đội phó đúng. Nếu Khải Minh lầm đường, đó là việc trả giá. Còn chúng … giữ kỷ luật, giữ danh dự. Đừng để bất cứ ai rằng cứu hỏa 3 mất bản lĩnh.”
Tất cả đồng loạt gật đầu, ánh mắt sáng hơn, kiên định hơn.
…
ngay khi khí trở bình thường, Chu Thiên Lạc nhỏ giọng ranh mãnh:
– “Dù thì… em vẫn thấy đội trưởng với bác sĩ pháp y hợp lắm. Ai mà , vụ …”
primrose
Ngô Dịch Phong huých nhẹ:
– “Chuẩn. còn cược rằng, nếu xứng đáng chị dâu thì chắc là cô thôi.”
Trương Hạo Dương trợn mắt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngon-lua-va-tro-tan/chap-6-nguoi-bi-goi-ten.html.]
– “Hai đứa mày chạy thêm 20 vòng hả?”
Mấy phá lên , khiến khí căng thẳng xoa dịu nhiều.
Ở ban công tầng hai, Dật Phong hết, chỉ khẽ lắc đầu. khi xuống, giấu nét nhàn nhạt nơi khóe môi. Dù ngoài mặt nghiêm nghị, trong lòng – một bóng hình bắt đầu chiếm lấy sự chú ý của
Đêm khuya.
Trong căn phòng ngủ đơn giản ở trụ sở, Thẩm Dật Phong bên bàn, ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt điềm tĩnh mà nặng trĩu suy tư. Ly mặt nguội lạnh từ lâu.
Trong đầu , bất giác hiện lên nụ của Sở Vy – nhẹ nhàng, dịu êm nhưng cũng kiên cường đến lạ. Mỗi khi nghĩ đến, nơi nào đó trong lồng n.g.ự.c như khuấy động, thể tĩnh lặng .
“Đội trưởng mà cũng lúc ngẩn thế ?”
Giọng trầm trầm pha chút bông đùa vang lên. Lâm Trí Hàn đẩy cửa bước . Anh hơn Dật Phong hai tuổi, lập gia đình, dáng điềm đạm. Trí Hàn cởi áo khoác nheo mắt đồng đội:
– “Hay là trong đầu đang hình bóng ai đó… nữ chẳng hạn?”
Dật Phong thoáng giật , lập tức , giọng gằn nhẹ:
– “Anh nhiều chuyện .”
– “Ha, cần nhiều chuyện cũng đoán . Người như , nếu gì đặc biệt, thì đến mức trơ thế .” – Trí Hàn bật , xuống giường đối diện, vẻ thoải mái như cả đang thấu đứa em trai.
Không khí im lặng vài giây, Trí Hàn bất ngờ lấy điện thoại , mở một bức ảnh. Trên màn hình hiện lên gương mặt bé gái bụ bẫm, đôi mắt to tròn như .
– “Nhìn , con gái đấy. Hơn ba tháng gặp con. Thằng nhóc cứ gọi video cho tối nào cũng mếu máo, vợ bảo nó nhớ bố lắm.”
Giọng tự hào, xen chút nghèn nghẹn.
Dật Phong ảnh, trong mắt thoáng hiện sự dịu dàng hiếm thấy:
– “Con bé giống ghê. Đôi mắt , chắc cũng lì lợm như bố nó.”
Trí Hàn bật :
– “Ừ, nhưng chỉ mong con bé lớn lên bình an, chẳng bon chen, chẳng thấy khói lửa như chúng . Nghề … dẫu tự hào, nhưng cũng quá nhiều mất mát.”
Dật Phong trầm mặc, ngón tay vô thức gõ nhịp lên mặt bàn. Anh hiểu từng lời của Trí Hàn, bởi bản cũng từng chứng kiến đồng đội ngã xuống trong những cứu nạn.
Trí Hàn thẳng , nghiêm túc hơn:
– “Dật Phong, thật. Làm đội trưởng, gánh nặng vai hề nhỏ. cũng đừng quên… chúng là con . Có thể yêu, thể để ai đó bước lòng . Như , ảnh con bé thôi cũng đủ để thêm sức mạnh mà chịu đựng thứ.”
Ánh mắt Dật Phong khẽ lay động. Anh im lặng lâu, mới đáp:
– “ hiểu. những thứ… đến lúc thì thể.”
Trí Hàn , vỗ vai một cái thật mạnh:
– “Nói gì thì , cứ để chứng. Ngày nào chịu mở lòng thật sự, sẽ là đầu tiên chúc mừng.”
Dật Phong lắc đầu, khóe môi cong lên nhàn nhạt. Khoảnh khắc , trong phòng nhỏ, giữa hai đàn ông, mệnh lệnh, cấp bậc – chỉ tình đồng đội, tình em chan chứa.
Bên ngoài cửa sổ, gió đêm thổi qua, mang theo sự bình yên hiếm hoi giữa những ngày dậy sóng.
Sau khi chuyện một lúc, Trí Hàn bỗng hề hề, nhướng mày Dật Phong:
– “Mà … nếu con gái lớn lên gặp , chắc chắn nó sẽ thành fan đội trưởng mất. Nghiêm nghị, oai phong, bao kính trọng. Lúc đó còn lo chắn cửa nhà, cho nó chạy theo .”
Dật Phong thoáng khựng , bật hiếm hoi:
– “Anh lo xa quá. hứng thú… với mấy cô nhóc bé bỏng .”
– “À há, thế thì với bác sĩ pháp y lạnh lùng xinh nào đó thì ?” – Trí Hàn cố ý hạ giọng, kéo dài từng chữ, ánh mắt đầy ẩn ý.
Dật Phong lườm một cái, khẽ hắng giọng:
– “Anh ngủ , mai còn trực.”
– “Biết ngay mà! Bị trúng tim đen nên mới đuổi .” – Trí Hàn lớn, chui chăn lắc đầu. – “Được , chọc nữa. nhớ lời , để bận lòng… hẳn là chuyện .”
Trong căn phòng nhỏ, tiếng đùa còn vang , nhưng trong tâm trí Dật Phong, hình ảnh Sở Vy hiện lên rõ nét hơn, khiến khó lòng ngủ yên.