**Chương 9: Ngày Rời Đi**
Bình minh ló dạng, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu rọi khắp thôn Đông Xá. Quân thức dậy từ rất sớm, lòng vừa háo hức, vừa xao xuyến. Hôm nay là ngày cậu rời xa bà Lựu, rời xa mảnh đất đã ôm ấp cậu suốt cả mùa hè.
Cậu lặng lẽ bước ra khỏi phòng, thấy bà Lựu đã thức dậy từ bao giờ, đang lúi húi chuẩn bị đồ đạc.
"Cháu dậy rồi đấy à?" Bà Lựu ngẩng đầu lên, mỉm cười hiền hậu. "Đến ăn sáng đi, bà nấu món cháu thích đấy."
Bữa sáng hôm nay có món xôi ngô thơm lừng, món chả lá lốt béo ngậy và món canh cua rau đay thanh mát. Quân cố gắng ăn thật nhiều, như để lưu giữ hương vị quê nhà trong lòng.
Sau bữa sáng, hai bà cháu cùng nhau dọn dẹp nhà cửa. Quân cẩn thận gấp quần áo, xếp vào vali. Bà Lựu tỉ mỉ lau chùi từng vật dụng trong nhà, như muốn khắc ghi từng chi tiết vào trí nhớ.
Đến khoảng chín giờ, tiếng còi xe ô tô vang lên ngoài ngõ. Quân giật mình, biết rằng bố mẹ cậu đã đến.
Cậu vội vàng chạy ra ngõ, thấy bố mẹ đang đứng chờ cậu ở đó. Bố mẹ ôm chầm lấy cậu, mừng rỡ hỏi han.
"Quân của bố mẹ lớn tướng thế này rồi cơ à?" Bố Quân nói, xoa đầu cậu.
"Con khỏe không? Ở quê có quen không?" Mẹ Quân hỏi, vuốt má cậu.
Quân gật đầu, nghẹn ngào nói: "Con khỏe ạ. Con quen rồi ạ."
Bố mẹ Quân quay sang chào hỏi bà Lựu. Họ cảm ơn bà đã chăm sóc Quân trong suốt thời gian qua.
"Bà vất vả quá. Bọn con không biết nói gì hơn là cảm ơn bà." Bố Quân nói, cúi đầu trước bà Lựu.
"Có gì đâu mà vất vả. Thằng bé ngoan ngoãn lắm." Bà Lựu đáp, mỉm cười hiền hậu.
Sau khi chào hỏi xong, bố mẹ Quân bắt đầu xếp hành lý lên xe. Quân đứng bên cạnh bà Lựu, lòng trĩu nặng.
"Thôi, cháu đi nhé bà." Quân nói, nhìn bà Lựu bằng ánh mắt lưu luyến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nang-tren-san-gach/9.html.]
Bà Lựu gật đầu, xoa đầu Quân. "Cháu đi đường cẩn thận nhé. Nhớ giữ gìn sức khỏe. Và nhớ là phải thường xuyên gọi điện về cho bà đấy."
Quân gật đầu, nước mắt chực trào ra. Cậu ôm chầm lấy bà Lựu, thốt lên: "Hè năm sau cháu lại về với bà nha?"
Bà Lựu gật đầu, cười móm mém. Nụ cười ấy ấm áp và trìu mến, nhưng Quân vẫn thấy trong ánh mắt bà ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm.
Quân buông bà Lựu ra, bước lên xe. Cậu ngoái đầu lại nhìn bà Lựu lần cuối. Bà vẫn đứng ở đó, vẫy tay chào cậu.
Chiếc xe ô tô từ từ lăn bánh, rời xa thôn Đông Xá. Quân nhìn theo bóng dáng bà Lựu cho đến khi nó khuất hẳn sau những hàng tre xanh.
Trên xe, bố mẹ Quân liên tục hỏi han cậu về cuộc sống ở quê. Nhưng tâm trí Quân vẫn còn ở lại thôn Đông Xá, ở lại bên cạnh bà Lựu.
"Con sao thế? Có chuyện gì à?" Mẹ Quân hỏi, thấy Quân im lặng.
"Không ạ. Con không sao." Quân đáp, cố gắng gượng cười.
Chiếc xe ô tô chạy mãi, chạy mãi. Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những cánh đồng lúa xanh mướt dần lùi lại phía sau. Cậu biết, cậu đang rời xa một phần quan trọng trong cuộc đời mình.
Khi chiếc xe khuất hẳn, bà Lựu vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn theo. Đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe nữa, bà mới quay lưng bước vào nhà.
Bà chậm rãi đi đến chiếc chõng tre đặt giữa sân gạch. Bà ngồi xuống, đưa tay chạm vào n.g.ự.c áo, nơi trái tim bà đang thổn thức.
Nước mắt bà lặng lẽ rơi. Bà khóc không thành tiếng, chỉ có những giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên gò má nhăn nheo.
Bà biết, Quân đã lớn. Cậu cần phải trở về thành phố, với cuộc sống của riêng cậu. Nhưng bà cũng biết, bà sẽ rất nhớ cậu.
Bà sẽ nhớ những buổi trưa hè nóng nực, hai bà cháu cùng nhau nằm trên chiếc chõng tre, quạt lá dứa và kể chuyện. Bà sẽ nhớ những bữa cơm đạm bạc, hai bà cháu cùng nhau ăn uống vui vẻ. Bà sẽ nhớ những đêm mưa bão, hai bà cháu cùng nhau thức trắng đêm, trò chuyện và tâm sự.
Những kỷ niệm ấy sẽ mãi mãi khắc sâu trong trái tim bà. Và bà sẽ luôn chờ đợi ngày Quân trở lại.