Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nắng Trên Sân Gạch - 8

Cập nhật lúc: 2025-05-10 13:41:09
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

**Chương 8: Tin Từ Thành Phố**

 

Căn nhà nhỏ của bà Lựu rộn rã tiếng cười nói. Sau lá thư báo tin vui, Quân như trút bỏ được gánh nặng trong lòng. Cậu hoạt bát, nhanh nhẹn hơn hẳn. Cậu tranh thủ giúp bà Lựu làm hết mọi việc, từ quét dọn nhà cửa đến chăm sóc vườn tược.

 

"Cháu làm chậm thôi, kẻo mệt." Bà Lựu nhắc nhở, nhìn Quân thoăn thoắt tưới rau.

 

"Cháu không mệt đâu bà ạ. Cháu muốn làm hết mọi việc trước khi bố mẹ đến đón." Quân đáp, mồ hôi lấm tấm trên trán.

 

Bà Lựu mỉm cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi buồn khó tả. Bà biết Quân rất mong được gặp lại bố mẹ, nhưng bà cũng không muốn cậu rời xa bà.

 

Những ngày sau đó, Quân dành hết thời gian để ở bên bà Lựu. Cậu kể cho bà nghe những câu chuyện ở thành phố, về bạn bè, về trường học. Cậu cùng bà ôn lại những kỷ niệm đẹp trong suốt thời gian cậu ở quê.

 

"Bà ơi, sau này lớn lên, cháu sẽ xây cho bà một căn nhà thật to, thật đẹp." Quân nói, ôm lấy bà Lựu.

 

"Bà không cần nhà to, nhà đẹp. Bà chỉ cần cháu luôn nhớ đến bà là được rồi." Bà Lựu đáp, xoa đầu Quân.

 

Một buổi tối, khi hai bà cháu đang ngồi xem TV, chuông điện thoại bỗng reo lên. Bà Lựu nhấc máy.

 

"Alo, ai đấy ạ?" Bà Lựu hỏi.

 

"Mẹ ạ, con đây, Lan đây." Tiếng mẹ Quân vang lên từ đầu dây bên kia.

 

"Lan đấy à? Thế nào rồi con?" Bà Lựu hỏi.

 

"Mẹ ơi, con gọi điện báo cho mẹ một tin. Bọn con sẽ đến đón Quân sớm hơn dự kiến." Mẹ Quân nói.

 

"Sớm hơn dự kiến á? Sao lại thế?" Bà Lựu ngạc nhiên hỏi.

 

"Công việc của bọn con dạo này bận rộn quá. Bọn con muốn tranh thủ đến đón Quân để còn chuẩn bị cho năm học mới." Mẹ Quân giải thích.

 

Bà Lựu im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: "Thế thì tốt quá. Thằng bé chắc chắn sẽ rất vui."

 

"Vâng ạ. Bọn con sẽ đến vào ngày kia. Mẹ chuẩn bị cho thằng bé nhé." Mẹ Quân nói.

 

"Ừ, mẹ biết rồi. Bọn con đi đường cẩn thận nhé." Bà Lựu dặn dò.

 

Sau khi tắt máy, bà Lựu quay sang nhìn Quân. Cậu đang chăm chú xem TV, không hề hay biết cuộc trò chuyện vừa rồi.

 

"Quân này, bố mẹ cháu sẽ đến đón cháu vào ngày kia." Bà Lựu nói.

 

Quân giật mình, ngẩng đầu lên nhìn bà Lựu. "Thật ạ? Bố mẹ sắp đến rồi ạ?"

 

Bà Lựu gật đầu. "Ừ, bố mẹ cháu vừa gọi điện báo cho bà."

 

Quân reo lên vui sướng. Cậu chạy đến ôm chầm lấy bà Lựu, nhảy cẫng lên.

 

"Tuyệt vời! Cháu sắp được gặp lại bố mẹ rồi!" Quân nói, giọng phấn khích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nang-tren-san-gach/8.html.]

 

Bà Lựu nhìn Quân, mỉm cười. Nhưng trong nụ cười ấy, vẫn ẩn chứa một nỗi buồn man mác.

 

Đêm đó, Quân không ngủ được. Cậu cứ trằn trọc, suy nghĩ về ngày mai. Cậu háo hức mong chờ được gặp lại bố mẹ, nhưng cậu cũng cảm thấy luyến tiếc khi phải rời xa bà Lựu.

 

Cậu biết, sau khi cậu đi, bà Lựu sẽ lại cô đơn một mình trong căn nhà nhỏ này. Cậu cảm thấy có lỗi với bà.

 

Nửa đêm, Quân lén ra khỏi phòng. Cậu rón rén đến bên giường bà Lựu, nhẹ nhàng đắp chăn cho bà.

 

Bà Lựu vẫn đang ngủ say. Gương mặt bà hiền từ và thanh thản. Quân nhìn bà, cảm thấy yêu thương bà vô cùng.

 

Cậu khẽ thì thầm: "Bà ơi, cháu yêu bà!"

 

Nói xong, cậu quay trở lại phòng, cố gắng chợp mắt.

 

Sáng hôm sau, Quân dậy sớm hơn mọi ngày. Cậu giúp bà Lựu chuẩn bị bữa sáng, dọn dẹp nhà cửa. Cậu muốn làm thật nhiều việc để bà Lựu vui lòng.

 

"Cháu không cần phải làm nhiều thế đâu. Cứ để bà làm là được rồi." Bà Lựu nói.

 

"Không sao đâu bà ạ. Cháu muốn giúp bà." Quân đáp.

 

Sau bữa sáng, Quân cùng bà Lựu ra vườn tưới rau. Cậu cẩn thận tưới từng luống rau, tỉa tót từng cành cây.

 

"Cháu nhớ chăm sóc cái vườn này nhé bà. Đừng để nó héo úa." Quân nói.

 

"Bà biết rồi. Cháu cứ yên tâm." Bà Lựu đáp.

 

Buổi chiều, Quân cùng bà Lựu ra đồng hái lúa. Cậu cặm cụi gặt từng bông lúa, bó thành từng bó.

 

"Cháu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé bà. Đừng làm việc quá sức." Quân nói.

 

"Bà biết rồi. Cháu cứ yên tâm." Bà Lựu đáp.

 

Đêm đó, Quân và bà Lựu ngồi bên nhau, ngắm trăng. Cả hai cùng nhau im lặng, tận hưởng những giây phút cuối cùng bên nhau.

 

"Bà ơi, sau này cháu sẽ thường xuyên về thăm bà." Quân nói, phá tan sự im lặng.

 

"Bà biết mà. Bà luôn chờ cháu." Bà Lựu đáp.

 

Rồi, bà Lựu khẽ hát ru Quân ngủ. Giọng bà ấm áp và ngọt ngào, như những lời ru của mẹ.

 

Quân nhắm mắt lại, lắng nghe giọng hát của bà. Cậu cảm thấy bình yên và hạnh phúc.

 

Nhưng trong lòng cậu, vẫn còn một nỗi buồn man mác. Cậu biết, ngày mai, cậu sẽ phải rời xa bà. Cậu sẽ phải rời xa thôn Đông Xá. Cậu sẽ phải trở về thành phố, với cuộc sống bận rộn và ồn ào.

 

Và cậu không biết, liệu cậu có còn giữ được những kỷ niệm đẹp về bà Lựu, về thôn Đông Xá trong trái tim mình hay không.

 

Loading...