Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nắng Trên Sân Gạch - 7

Cập nhật lúc: 2025-05-10 13:40:54
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

**Chương 7: Lá Thư Gửi Bố**

 

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Quân đã ở quê được gần hai tháng. Cuộc sống ở thôn Đông Xá dần trở nên quen thuộc và gần gũi với cậu. Cậu không còn cảm thấy chán nản hay khó chịu nữa. Thay vào đó, cậu tìm thấy niềm vui và sự bình yên trong những công việc hàng ngày, trong những mối quan hệ thân thiện với bà con làng xóm.

 

Một buổi chiều, bà Lựu gọi Quân lại, đưa cho cậu một tờ giấy và một cây bút.

 

"Cháu viết thư gửi cho bố mẹ đi." Bà Lựu nói.

 

"Viết thư ạ?" Quân ngạc nhiên hỏi. "Sao bà không gọi điện thoại cho bố mẹ?"

 

"Gọi điện thoại thì nhanh, nhưng viết thư thì tình cảm hơn." Bà Lựu giải thích. "Bà muốn gửi gắm những lời tâm sự của bà đến bố mẹ cháu."

 

Quân gật đầu đồng ý. Cậu cũng đã lâu không liên lạc với bố mẹ. Cậu nhớ họ, nhưng lại không biết phải nói gì.

 

"Bà muốn cháu viết những gì ạ?" Quân hỏi.

 

"Cháu cứ viết những gì cháu nghĩ, những gì cháu cảm nhận." Bà Lựu đáp. "Còn bà, bà sẽ đọc cho cháu viết những lời của bà."

 

Và thế là, hai bà cháu cùng nhau viết thư. Quân cầm bút, cẩn thận viết từng chữ theo lời bà Lựu.

 

"Hà Nội ngày... tháng... năm..." Bà Lựu bắt đầu đọc. "Bố mẹ Quân thân mến! Bà Lựu đây. Dạo này bố mẹ có khỏe không? Công việc có bận rộn lắm không?"

 

Quân cặm cụi viết theo lời bà. Chữ cậu không đẹp, nhưng ngay ngắn và rõ ràng.

 

"Thằng bé Quân nhà mình ở quê dạo này ngoan lắm. Nó biết quét nhà, biết nấu cơm, biết ăn mắm tôm, biết nhớ bà rồi..." Bà Lựu tiếp tục đọc, giọng nói nghẹn ngào.

 

Quân dừng bút, ngẩng đầu lên nhìn bà Lựu. Cậu thấy mắt bà rưng rưng. Cậu biết bà đang rất vui và hạnh phúc.

 

"Cháu viết tiếp đi." Bà Lựu nói, lau vội nước mắt.

 

"Nó còn biết nói tiếng quê nữa đấy. Mấy hôm trước, nó ra chợ mua rau, còn trả giá bằng tiếng quê làm bà hết hồn." Bà Lựu cười.

 

Quân mỉm cười. Cậu cảm thấy xấu hổ khi nhớ lại những ngày đầu mới về quê, cậu đã bướng bỉnh và khó chịu như thế nào.

 

"Nói chung là, thằng bé đã thay đổi nhiều rồi. Bà mừng lắm." Bà Lựu nói. "Bà chỉ mong bố mẹ cháu yên tâm làm việc, đừng lo lắng gì cho bà và cháu cả."

 

"À, còn một chuyện nữa. Mấy hôm trước, thằng bé bị ốm. Bà lo lắm. Nhưng nó bảo không sao, chỉ cần có bà bên cạnh là khỏi bệnh." Bà Lựu kể.

 

Quân đỏ mặt. Cậu nhớ lại những ngày bị ốm, bà Lựu đã chăm sóc cậu tận tình như thế nào. Cậu cảm thấy biết ơn bà vô cùng.

 

"Thôi, bà chỉ viết đến đây thôi. Cháu viết thêm vài dòng nữa đi." Bà Lựu nói.

 

Quân suy nghĩ một lát, rồi viết thêm vào lá thư những lời tâm sự của mình.

 

"Bố mẹ ơi, con xin lỗi vì đã làm bố mẹ lo lắng. Con biết con đã hư hỏng và ngỗ nghịch. Nhưng từ khi về quê, con đã hiểu ra nhiều điều. Con biết yêu thương và trân trọng những người thân yêu bên cạnh mình hơn." Quân viết.

 

"Con cảm ơn bố mẹ đã cho con về quê ở với bà. Nhờ có bà, con mới thay đổi được như ngày hôm nay. Con hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng bố mẹ." Quân tiếp tục viết.

 

"Con nhớ bố mẹ nhiều lắm. Hè năm sau, con sẽ về thăm bố mẹ." Quân kết thúc lá thư bằng những lời yêu thương chân thành.

 

Sau khi viết xong, Quân đưa lá thư cho bà Lựu xem lại. Bà Lựu đọc kỹ từng chữ, rồi gật đầu hài lòng.

 

"Cháu viết hay lắm. Bố mẹ cháu đọc được chắc chắn sẽ rất vui." Bà Lựu nói.

 

Quân mỉm cười. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái sau khi viết lá thư này. Cậu đã trút bỏ được những gánh nặng trong lòng, gửi gắm được những tình cảm chân thành đến những người thân yêu.

 

Bà Lựu cẩn thận gấp lá thư lại, rồi dặn Quân: "Ngày mai, cháu ra bưu điện gửi thư đi nhé."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nang-tren-san-gach/7.html.]

 

"Vâng ạ." Quân đáp.

 

Tối hôm đó, Quân nằm thao thức mãi không ngủ được. Cậu hồi hộp chờ đợi phản hồi từ bố mẹ. Cậu không biết họ sẽ nghĩ gì khi đọc lá thư của cậu.

 

Sáng hôm sau, Quân ra bưu điện gửi lá thư. Cậu đứng trước thùng thư một lúc lâu, rồi mới thả lá thư vào. Cậu hy vọng lá thư sẽ đến tay bố mẹ một cách nhanh chóng.

 

Về đến nhà, Quân thấy bà Lựu đang ngồi vá áo ngoài sân. Cậu chạy đến ngồi bên cạnh bà, lặng lẽ quan sát bà làm việc.

 

"Cháu ngồi đây làm gì đấy?" Bà Lựu hỏi, ngẩng đầu lên nhìn Quân.

 

"Cháu ngồi chơi với bà." Quân đáp.

 

Bà Lựu mỉm cười. Bà biết Quân đang lo lắng cho lá thư.

 

"Cháu đừng lo lắng. Bố mẹ cháu sẽ nhận được thư thôi." Bà Lựu an ủi.

 

Quân gật đầu. Cậu tin lời bà Lựu.

 

Cả hai bà cháu cùng nhau im lặng. Chỉ có tiếng kim đ.â.m vào vải và tiếng ve kêu râm ran trên những hàng cây.

 

Đến bữa cơm tối, Quân ăn không ngon miệng. Cậu cứ bồn chồn, đứng ngồi không yên.

 

"Sao hôm nay cháu ăn ít thế? Có phải cháu không khỏe không?" Bà Lựu lo lắng hỏi.

 

"Cháu không sao ạ. Cháu chỉ hơi lo lắng thôi." Quân đáp.

 

"Lo lắng chuyện gì?" Bà Lựu hỏi.

 

"Cháu lo lắng cho lá thư." Quân đáp. "Cháu không biết bố mẹ sẽ nghĩ gì khi đọc lá thư của cháu."

 

Bà Lựu xoa đầu Quân. "Bố mẹ cháu sẽ rất vui khi biết cháu đã thay đổi. Cháu tin bà đi."

 

Quân gật đầu. Cậu hy vọng bà Lựu nói đúng.

 

Đêm đó, Quân lại thao thức mãi không ngủ được. Cậu cứ trằn trọc, suy nghĩ về bố mẹ. Cậu nhớ họ, yêu họ, và mong muốn được gặp lại họ.

 

Cuối cùng, cậu cũng thiếp đi. Trong giấc mơ, cậu thấy bố mẹ ôm cậu vào lòng, khen cậu ngoan ngoãn và chăm chỉ. Cậu cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

 

Sáng hôm sau, khi Quân thức dậy, cậu thấy bà Lựu đang cầm một tờ giấy, đứng trước cửa nhà. Gương mặt bà rạng rỡ.

 

"Quân ơi! Có thư của bố mẹ cháu kìa!" Bà Lựu reo lên.

 

Quân bật dậy, chạy nhanh đến chỗ bà Lựu. Cậu giật lấy tờ giấy, vội vàng đọc.

 

Đó là một lá thư ngắn, viết tay của bố cậu.

 

"Con trai yêu quý của bố mẹ! Bố mẹ đã nhận được thư của con rồi. Bố mẹ rất vui khi biết con đã thay đổi. Bố mẹ tự hào về con. Bố mẹ sẽ đến đón con sớm hơn dự kiến. Hãy chờ bố mẹ nhé!"

 

Đọc xong lá thư, nước mắt Quân chực trào ra. Cậu chạy đến ôm chầm lấy bà Lựu.

 

"Bà ơi! Bố mẹ sắp đến đón cháu rồi!" Quân nói, giọng nghẹn ngào.

 

Bà Lựu mỉm cười, xoa đầu Quân. "Bà biết mà. Cháu ngoan của bà!"

 

Nhưng trong nụ cười ấy, Quân thoáng thấy một chút buồn man mác. Cậu biết bà Lựu rất yêu thương cậu, và bà sẽ rất buồn khi cậu phải rời xa bà.

 

Loading...