Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nắng Trên Sân Gạch - 5

Cập nhật lúc: 2025-05-10 13:40:22
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

**Chương 5: Đêm Mưa Cúp Điện**

 

Bầu trời xám xịt, những đám mây đen kéo đến che khuất cả mặt trời. Gió thổi mạnh, làm rung rinh những hàng tre trước ngõ. Quân cảm thấy không khí oi bức, khó chịu.

 

"Chắc sắp mưa to rồi bà ạ." Quân nói, nhìn ra ngoài trời.

 

"Ừ, có lẽ vậy." Bà Lựu đáp, đang cặm cụi nhặt rau ngoài vườn.

 

Và đúng như dự đoán, chỉ một lát sau, mưa bắt đầu rơi. Những hạt mưa lớn, nặng trĩu đập mạnh vào mái ngói, tạo nên những âm thanh ồn ào. Quân vội vàng chạy ra vườn, giúp bà Lựu mang rau vào nhà.

 

Mưa mỗi lúc một to hơn. Gió giật mạnh, làm cành cây gãy răng rắc. Quân ngồi trong nhà, cảm thấy có chút sợ hãi.

 

"Bão to quá bà ơi!" Quân nói, giọng lo lắng.

 

"Không sao đâu cháu ạ. Nhà mình chắc chắn lắm, không bị sao đâu." Bà Lựu an ủi, vuốt tóc Quân.

 

Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên. Đèn điện vụt tắt, cả căn nhà chìm vào bóng tối.

 

"Cúp điện rồi bà ơi!" Quân kêu lên.

 

"Ừ, mưa bão thế này hay bị cúp điện lắm. Để bà lấy đèn dầu." Bà Lựu nói, lần mò trong bóng tối.

 

Một lúc sau, bà Lựu tìm được chiếc đèn dầu cũ kỹ. Bà châm lửa, ngọn đèn leo lét bừng sáng, hắt những bóng ma mờ ảo lên tường.

 

Quân ngồi nép vào bà Lựu, cảm thấy có chút an tâm hơn. Nhưng cậu vẫn không khỏi lo lắng.

 

"Bà ơi, bao giờ thì có điện lại ạ?" Quân hỏi.

 

"Chắc phải đến sáng mai mới có lại được. Mưa bão thế này, thợ điện không ra sửa được đâu." Bà Lựu đáp.

 

Quân thở dài. Cậu ghét nhất là cúp điện. Không có điện, cậu không thể xem TV, không thể chơi game, không thể làm bất cứ việc gì.

 

Cả hai bà cháu ngồi im lặng trong bóng tối. Tiếng mưa rơi, tiếng gió rít ngày càng dữ dội. Quân cảm thấy lạnh người.

 

"Bà ơi, cháu lạnh quá." Quân nói.

 

Bà Lựu vội vàng lấy một chiếc chăn mỏng đắp cho Quân.

 

"Cháu đắp chăn vào cho ấm. Bà cũng lạnh lắm." Bà Lựu nói, giọng run run.

 

Quân nhìn bà Lựu, thấy bà đang run lên vì lạnh. Cậu chợt cảm thấy có chút hối hận. Cậu đã quen được bà chăm sóc, lo lắng, nhưng lại chưa bao giờ quan tâm đến bà.

 

"Bà ơi, bà lạnh lắm ạ? Để cháu lấy áo khoác cho bà." Quân nói, đứng dậy đi tìm áo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nang-tren-san-gach/5.html.]

 

Cậu lục lọi trong vali, tìm được chiếc áo khoác dày nhất. Cậu mang ra khoác cho bà Lựu.

 

"Bà mặc áo vào cho ấm nhé." Quân nói, giọng chân thành.

 

Bà Lựu ngạc nhiên nhìn Quân. "Cháu mặc đi. Cháu còn nhỏ, dễ bị cảm lạnh."

 

"Cháu không lạnh đâu. Bà mặc đi." Quân nói, đẩy chiếc áo khoác về phía bà Lựu.

 

Bà Lựu mỉm cười, xoa đầu Quân. "Cháu ngoan lắm."

 

Bà Lựu mặc chiếc áo khoác của Quân vào. Chiếc áo rộng thùng thình, trùm kín cả người bà. Nhưng bà cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.

 

"Bà ơi, bà kể chuyện cho cháu nghe đi." Quân nói, phá tan sự im lặng.

 

"Cháu muốn nghe chuyện gì?" Bà Lựu hỏi.

 

"Chuyện gì cũng được. Chuyện hồi xưa ấy." Quân đáp.

 

Bà Lựu suy nghĩ một lát, rồi bắt đầu kể chuyện.

 

"Ngày xưa, ông nội cháu mất vì bệnh. Lúc đó, bố cháu còn nhỏ lắm. Bà phải một mình gồng gánh nuôi bố cháu ăn học. Khó khăn lắm cháu ạ. Nhưng bà không bao giờ bỏ cuộc. Bà luôn cố gắng làm việc thật chăm chỉ để cho bố cháu có một cuộc sống tốt đẹp."

 

"Rồi có một lần, bố cháu đi tắm ở ngoài ao. Bố cháu bị trượt chân, suýt c.h.ế.t đuối. Bà hốt hoảng chạy ra, nhảy xuống ao cứu bố cháu. May mà bà biết bơi, không thì cả hai bà cháu đều c.h.ế.t đuối rồi."

 

Quân lắng nghe câu chuyện của bà, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cậu chưa từng biết bà mình đã trải qua những khó khăn, vất vả như vậy. Cậu cảm thấy thương bà vô cùng.

 

"Bà ơi, cháu xin lỗi vì đã không quan tâm đến bà." Quân nói, giọng nghẹn ngào.

 

Bà Lựu xoa đầu Quân. "Không sao đâu cháu ạ. Bà biết cháu còn nhỏ, chưa hiểu chuyện."

 

Cả hai bà cháu cùng nhau im lặng. Chỉ có tiếng mưa rơi, tiếng gió rít và tiếng tim đập thình thịch.

 

"Bà ơi, cháu sợ bà ốm." Quân nói, giọng run run.

 

Bà Lựu ôm Quân vào lòng. "Bà không sao đâu. Bà có cháu bên cạnh rồi mà."

 

Quân ôm chặt lấy bà Lựu, cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Cậu nhận ra rằng, bà Lựu là người thân yêu nhất của cậu. Cậu không muốn bà bị ốm, không muốn bà phải chịu khổ.

 

Đêm đó, hai bà cháu cùng nhau thức trắng đêm. Họ kể cho nhau nghe những câu chuyện, chia sẻ những tâm sự. Họ trao cho nhau những cái ôm ấm áp, những lời yêu thương chân thành.

 

Đêm mưa cúp điện đã giúp Quân hiểu rõ hơn về bà Lựu. Cậu đã cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của bà dành cho cậu. Và cậu đã nhận ra rằng, cậu yêu bà Lựu rất nhiều.

 

Loading...