Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nắng Trên Sân Gạch - 4

Cập nhật lúc: 2025-05-10 13:40:08
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

**Chương 4: Buổi Chợ Sớm**

 

Tiếng gà gáy le te vang vọng từ đầu làng, đánh thức Quân dậy khỏi giấc ngủ say. Cậu dụi mắt, ngáp dài một tiếng rồi lồm cồm bò dậy. Ánh bình minh le lói chiếu qua khe cửa sổ, nhuộm vàng cả căn phòng.

 

"Hôm nay đi chợ với bà nhé, Tí?" Bà Lựu đã thức dậy từ sớm, đang lúi húi chuẩn bị đồ đạc.

 

"Đi chợ ạ?" Quân ngạc nhiên hỏi. "Cháu có việc gì ở chợ đâu?"

 

"Đi chợ không chỉ để mua đồ đâu cháu ạ. Đi chợ còn là để gặp gỡ mọi người, trò chuyện, xem ai thế nào." Bà Lựu giải thích.

 

Quân nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm. Cậu vốn không thích những nơi đông đúc, ồn ào như chợ. Nhưng vì không muốn bà Lựu buồn, cậu đành gật đầu đồng ý.

 

"Thôi được rồi. Cháu đi với bà." Quân nói.

 

Hai bà cháu cùng nhau chuẩn bị đồ đạc. Bà Lựu xách một chiếc làn nhựa cũ kỹ, còn Quân mang theo một ít tiền lẻ.

 

Chợ làng Đông Xá họp vào mỗi buổi sáng sớm. Từ tờ mờ sáng, người dân trong làng đã tấp nập đổ về chợ để mua bán, trao đổi hàng hóa. Chợ nằm ngay đầu làng, trên một bãi đất trống rộng rãi. Những gian hàng được dựng lên tạm bợ bằng tre, nứa. Tiếng nói cười, tiếng mời chào, tiếng mặc cả vang vọng khắp khu chợ, tạo nên một không khí náo nhiệt và sôi động.

 

Khi hai bà cháu bà Lựu vừa bước vào chợ, mọi người xung quanh đã đồng loạt cất tiếng chào.

 

"Bà Lựu đi chợ à? Dạo này bà có khỏe không?"

 

"Bà nội thằng Quân đây à? Thằng bé lớn tướng thế này rồi cơ à?"

 

"Thằng Quân dạo này chăm chỉ quá. Toàn thấy nó giúp bà làm việc nhà."

 

Quân ngạc nhiên khi thấy bà Lựu được mọi người yêu quý đến vậy. Ai cũng chào hỏi bà một cách thân thiện và trìu mến. Cậu cảm thấy tự hào về bà mình.

 

"Bà cháu tôi khỏe cả. Cảm ơn mọi người đã quan tâm." Bà Lựu đáp lại, nở nụ cười hiền hậu.

 

Bà Lựu dẫn Quân đi một vòng quanh chợ. Bà mua một mớ rau muống, một ít cá nhỏ và một vài quả cà chua. Bà chọn lựa rất cẩn thận, mặc cả từng đồng một.

 

"Ở quê mình, ai cũng sống tiết kiệm như vậy đó cháu." Bà Lựu giải thích. "Tiền bạc làm ra khó khăn lắm, phải biết trân trọng."

 

Quân gật đầu, hiểu được phần nào cuộc sống khó khăn của người dân quê mình.

 

Khi đi ngang qua một bà cụ đang ngồi bán vé số, bà Lựu dừng lại. Bà rút trong túi ra mười nghìn đồng và một cái bánh đúc, đưa cho bà cụ.

 

"Bà cụ cầm lấy mà ăn sáng nhé." Bà Lựu nói.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nang-tren-san-gach/4.html.]

Bà cụ bán vé số xúc động, nắm lấy tay bà Lựu. "Cảm ơn bà Lựu nhiều lắm. Bà tốt bụng quá."

 

Quân ngạc nhiên hỏi bà Lựu: "Sao bà lại cho bà cụ tiền và bánh ạ? Bà ấy có phải người quen của bà đâu?"

 

"Không phải người quen, nhưng bà ấy là người nghèo khổ. Mình giúp được gì thì giúp thôi." Bà Lựu đáp.

 

Quân im lặng. Cậu cảm thấy khâm phục tấm lòng nhân hậu của bà Lựu.

 

Sau khi mua xong đồ đạc, bà Lựu dẫn Quân đến một quán nước ven đường để nghỉ ngơi. Bà gọi hai cốc trà đá và mấy cái bánh rán.

 

"Ở chợ này, bánh rán của bà Lan là ngon nhất đấy cháu ạ." Bà Lựu nói, đưa cho Quân một cái bánh rán.

 

Quân cắn một miếng bánh rán, cảm thấy thơm ngon và giòn tan. Cậu gật đầu đồng ý với bà Lựu.

 

Trong lúc hai bà cháu đang ngồi uống trà, một đám trẻ con chạy đến vây quanh bà Lựu.

 

"Bà Lựu ơi, bà kể chuyện cho chúng cháu nghe đi."

 

"Bà Lựu ơi, bà có kẹo cho chúng cháu không?"

 

Bà Lựu mỉm cười, xoa đầu từng đứa trẻ. "Hôm nay bà không mang kẹo theo. Để hôm sau bà mang cho các cháu nhé."

 

Rồi bà Lựu bắt đầu kể chuyện cho đám trẻ con nghe. Bà kể những câu chuyện cổ tích, những câu chuyện về cuộc sống ở làng quê. Đám trẻ con chăm chú lắng nghe, mắt tròn xoe.

 

Quân ngồi bên cạnh, nhìn bà Lựu và đám trẻ con, trong lòng cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Cậu nhận ra rằng, bà Lựu không chỉ là một người bà hiền hậu, mà còn là một người được mọi người yêu quý và kính trọng.

 

Sau khi kể chuyện xong, bà Lựu đứng dậy, chào tạm biệt đám trẻ con.

 

"Bà cháu tôi về đây. Hẹn gặp lại các cháu vào hôm sau nhé." Bà Lựu nói.

 

Đám trẻ con đồng loạt vẫy tay chào bà Lựu.

 

Trên đường về nhà, Quân hỏi bà Lựu: "Bà ơi, sao mọi người ở đây ai cũng yêu quý bà vậy ạ?"

 

Bà Lựu mỉm cười. "Bà sống ở đây lâu rồi. Bà luôn cố gắng sống tốt, giúp đỡ mọi người. Thế nên, mọi người cũng yêu quý bà thôi."

 

Quân im lặng. Cậu hiểu rằng, để được mọi người yêu quý và kính trọng, không chỉ cần có tiền bạc, địa vị, mà còn cần phải có một tấm lòng nhân hậu và một lối sống tốt đẹp.

 

Buổi chợ sớm đã để lại trong lòng Quân những ấn tượng sâu sắc. Cậu đã được chứng kiến cuộc sống bình dị nhưng ấm áp của người dân quê mình. Cậu đã được cảm nhận tấm lòng nhân hậu và sự yêu quý của mọi người dành cho bà Lựu. Và cậu đã học được những bài học quý giá về cuộc sống, về tình người.

 

Loading...