Nắng Trên Sân Gạch - 10
Cập nhật lúc: 2025-05-10 13:41:36
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
**Chương 10: Nắng Trên Sân Gạch**
Nhiều năm trôi qua nhanh chóng. Quân, cậu bé 12 tuổi ngày nào, giờ đã là một chàng sinh viên năm cuối, chững chạc và trưởng thành. Thành phố với nhịp sống hối hả, những tòa nhà cao tầng, những con đường tấp nập người xe dường như đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của cậu. Nhưng sâu thẳm trong trái tim, Quân vẫn luôn nhớ về thôn Đông Xá, nhớ về căn nhà nhỏ và người bà yêu quý.
Trong suốt những năm tháng đại học, Quân vẫn thường xuyên gọi điện về hỏi thăm bà Lựu. Mỗi dịp lễ Tết, cậu đều cố gắng sắp xếp thời gian để về thăm bà. Nhưng vì bận rộn học hành, công việc làm thêm, cậu không thể về quê thường xuyên như trước.
Mùa hè năm nay, sau khi kết thúc kỳ thi cuối khóa, Quân quyết định về thăm bà Lựu. Cậu muốn dành trọn vẹn thời gian nghỉ hè để ở bên bà, bù đắp cho những tháng ngày xa cách.
Sáng sớm, Quân bắt xe về quê. Trên xe, cậu hồi hộp ngắm nhìn những cảnh vật quen thuộc dần hiện ra trước mắt. Những cánh đồng lúa xanh mướt, những hàng tre xanh rì rào trong gió, những con đường đất đỏ gồ ghề… Tất cả đều gợi lại trong cậu những kỷ niệm đẹp đẽ về tuổi thơ.
Xe dừng lại ở trạm chờ xe quen thuộc. Quân bước xuống xe, hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành của làng quê. Mùi hương lúa mới, mùi đất ẩm ướt, mùi khói bếp thoang thoảng… Tất cả đều khiến cậu cảm thấy bình yên và thư thái.
Quân bước đi trên con đường đất quen thuộc, lòng rộn ràng niềm vui. Cậu háo hức mong chờ được gặp lại bà Lựu, được ôm bà vào lòng.
Nhưng khi đến trước căn nhà của bà, Quân chợt khựng lại. Căn nhà im ắng lạ thường. Cánh cổng tre khép hờ, phủ đầy bụi bặm. Những khóm hoa trước nhà đã tàn úa, khô héo.
"Có chuyện gì vậy?" Quân lo lắng, vội vàng đẩy cổng bước vào.
Sân gạch vẫn rộng rãi như xưa, nhưng rêu phong đã phủ kín. Chiếc chõng tre năm nào đã mục nát, nằm chỏng chơ một góc sân. Cửa nhà khóa trái.
Quân gọi lớn: "Bà ơi! Bà Lựu ơi!"
Nhưng không có ai trả lời. Chỉ có tiếng gió thổi xào xạc qua những hàng tre.
Quân hốt hoảng chạy sang nhà hàng xóm, hỏi thăm về bà Lựu.
"Cô ơi, cho cháu hỏi bà Lựu đâu ạ?" Quân hỏi, giọng lo lắng.
Cô hàng xóm nhìn Quân, thở dài: "Cháu là Quân đấy à? Cháu về muộn quá rồi."
Quân sững sờ: "Muộn là sao ạ? Bà cháu đâu rồi?"
Cô hàng xóm nghẹn ngào: "Bà Lựu mất rồi cháu ạ. Bà mất được gần một năm rồi."
Quân bàng hoàng, như c.h.ế.t lặng. Cậu không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
"Không... không thể nào... Bà cháu vẫn còn khỏe mà..." Quân lắp bắp, nước mắt trào ra.
Cô hàng xóm gật đầu: "Bà Lựu yếu dần rồi mất cháu ạ. Bà ấy luôn mong cháu về thăm bà, nhưng cháu bận quá, không về được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nang-tren-san-gach/10.html.]
Quân quỵ xuống đất, ôm mặt khóc nức nở. Cậu hối hận vì đã không dành thời gian cho bà, hối hận vì đã không về thăm bà sớm hơn.
Cô hàng xóm đỡ Quân dậy, an ủi: "Thôi cháu đừng khóc nữa. Bà Lựu dặn dò trước khi mất là cháu về thì vào nhà thắp cho bà ấy nén hương."
Quân lau nước mắt, đứng dậy đi vào nhà. Cậu mở cửa, bước vào căn nhà vắng vẻ. Mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như ngày cậu rời đi. Chiếc bàn thờ cũ kỹ, bức ảnh chân dung ông nội, chiếc giường tre скрипучий скрипучий… Tất cả đều gợi lại trong cậu những kỷ niệm êm đềm về bà Lựu.
Quân thắp một nén hương, đặt lên bàn thờ. Cậu quỳ xuống, khóc nấc lên thành tiếng.
"Bà ơi! Cháu xin lỗi bà! Cháu về muộn quá! Cháu hứa sẽ không bao giờ quên bà!" Quân nói, nghẹn ngào.
Sau khi thắp hương xong, Quân đi ra sân. Cậu ngồi xuống chiếc chõng tre đã mục nát, nhìn ngắm căn nhà và khu vườn quen thuộc.
Cô hàng xóm đi ra, đưa cho Quân một chiếc hộp gỗ nhỏ.
"Đây là bà Lựu để lại cho cháu. Bà ấy bảo khi nào cháu về thì đưa cho cháu." Cô hàng xóm nói.
Quân nhận lấy chiếc hộp, mở ra. Bên trong là một bức thư cũ và một chiếc lá dứa khô.
Quân mở bức thư ra, đọc. Đó là bức thư mà bà Lựu đã nhờ cậu viết gửi cho bố mẹ cậu năm xưa.
*“Thằng bé giờ biết quét nhà, biết ăn mắm tôm, biết nhớ bà rồi…”*
Đọc đến đây, nước mắt Quân lại trào ra. Cậu nhớ lại những ngày tháng ở quê, những kỷ niệm đẹp đẽ bên bà Lựu. Cậu nhớ lại những lời dạy bảo ân cần, những cử chỉ yêu thương dịu dàng của bà.
Cậu lấy chiếc lá dứa khô ra, đưa lên mũi ngửi. Mùi hương lá dứa vẫn còn thoang thoảng, gợi lại trong cậu hình ảnh bà Lựu ngồi quạt cho cậu những buổi trưa hè nóng nực.
Quân ngồi đó, lặng lẽ khóc. Cậu khóc cho bà Lựu, khóc cho tuổi thơ đã qua, khóc cho những tháng ngày tươi đẹp đã mất.
Nhưng rồi, cậu chợt nhận ra một điều. Dù bà Lựu đã không còn nữa, nhưng tình yêu thương của bà vẫn luôn ở bên cạnh cậu, soi sáng và dẫn lối cho cậu trên con đường phía trước.
Quân đứng dậy, lau nước mắt. Cậu nhìn lên bầu trời, thấy ánh nắng ban mai đang chiếu rọi xuống sân gạch. Sân gạch cũ kỹ bỗng bừng sáng, ấm áp và rực rỡ.
Cô hàng xóm nói vọng ra: "Sân gạch hè nào cũng nắng lắm. Như bà vẫn đang ngồi hong tóc cho cháu ấy."
Quân mỉm cười. Cậu tin rằng, bà Lựu vẫn luôn ở bên cạnh cậu, dõi theo và bảo vệ cậu.
Cậu ngồi xuống chiếc chõng tre, rút bức thư cũ ra đọc lại lần nữa. Mắt nhòa đi vì xúc động. Nhưng cậu không khóc – mà mỉm cười, vì nắng hôm đó rất đẹp – như nụ cười bà ngày xưa. Vĩnh viễn in dấu trong tim cậu. Nắng trên sân gạch, mãi mãi là ký ức đẹp đẽ và thiêng liêng nhất trong cuộc đời cậu.