Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nắng Trên Sân Gạch - 1

Cập nhật lúc: 2025-05-10 13:38:35
Lượt xem: 10

**Chương 1: Về Làng**

 

Tiếng còi xe khách inh ỏi xé toạc cái tĩnh lặng vốn có của vùng quê. Quân nhăn mặt, vội vàng nhét lại đôi tai nghe vào, cố gắng lờ đi cái thứ âm thanh chói tai kia. Chiếc xe dừng lại ở một trạm chờ xe cũ kỹ, hoen rỉ, lấm tấm những vết sơn bong tróc. Hít một hơi thật sâu, Quân miễn cưỡng bước xuống, lôi xềnh xệch chiếc vali chứa đầy quần áo hàng hiệu và mấy cuốn truyện tranh cộm cán.

 

Thôn Đông Xá hiện ra trước mắt Quân như một thước phim quay chậm, cũ kỹ và nhàm chán. Những con đường đất đỏ gồ ghề, hai bên là lũy tre xanh um tùm, cao vút. Mấy bác nông dân đội nón lá, tay lấm lem bùn đất đang cặm cụi trên ruộng đồng. Mùi phân trâu, mùi rơm rạ ngai ngái xộc thẳng vào mũi, khiến Quân chỉ muốn bịt chặt mũi lại.

 

"Thật kinh khủng," Quân lầm bầm, ánh mắt dò xét xung quanh như thể đang lạc vào một thế giới khác.

 

Đây là "địa ngục trần gian" mà bố mẹ Quân đã dày công sắp đặt cho cậu trong suốt cả mùa hè này. Lý do ư? Quá đơn giản! Quân – một cậu bé 12 tuổi ngỗ nghịch, nghiện game và smartphone – đã khiến bố mẹ phát điên vì những trò nghịch ngợm vô độ và điểm số tụt dốc không phanh. Thế nên, "rèn luyện" ở quê là giải pháp cuối cùng, là lời cảnh cáo đanh thép.

 

"Quân! Quân ơi!"

 

Một giọng nói the thé vang lên, kéo Quân trở về thực tại. Một bà lão dáng người nhỏ bé, lưng còng, gương mặt nhăn nheo với nụ cười móm mém đang tất tả bước về phía cậu. Đó là bà Lựu – bà nội của Quân, người mà cậu chỉ gặp vài lần trong dịp Tết.

 

"Ôi cháu tôi! Lớn tướng thế này rồi cơ à?" Bà Lựu dang tay ôm chầm lấy Quân, khiến cậu có chút lúng túng. Mùi dầu gió quen thuộc xộc vào mũi, khiến Quân cảm thấy có chút… khó chịu.

 

"Bà..." Quân lí nhí đáp lại, cố gắng gỡ tay bà ra.

 

"Đi thôi cháu. Bà đã chuẩn bị cơm trưa rồi. Chắc cháu đói bụng lắm." Bà Lựu cười hiền hậu, tay run run xách chiếc làn nhựa cũ kỹ.

 

Hai bà cháu lầm lũi bước đi trên con đường đất quen thuộc. Quân đi trước, bà Lựu lóc cóc theo sau. Cậu cố gắng giữ khoảng cách với bà, sợ lây cái "mùi quê" lên người.

 

Căn nhà của bà Lựu là một ngôi nhà ba gian cũ kỹ, mái ngói đã phai màu, tường vôi loang lổ. Sân gạch rộng rãi, lát những viên gạch đỏ đã sờn cũ, lấm tấm rêu phong. Một vài con gà mái đang bới đất tìm mồi, thỉnh thoảng lại cất tiếng gáy cục ta cục tác.

 

"Vào nhà đi cháu." Bà Lựu mở cánh cửa gỗ kêu cót két, mời Quân vào nhà.

 

Bên trong nhà, mọi thứ đều cũ kỹ và giản dị. Bộ bàn ghế gỗ đã bạc màu, chiếc tủ chè chạm trổ hoa văn cổ, chiếc giường tre скрипучий скрипучий. Trên tường treo bức ảnh chân dung ông nội Quân – người mà cậu chưa từng gặp mặt.

 

"Cháu ngồi nghỉ đi. Bà đi lấy nước cho cháu rửa mặt." Bà Lựu nói rồi tất tả đi vào bếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nang-tren-san-gach/1.html.]

 

Quân ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ, thở dài thườn thượt. Cậu nhìn quanh căn nhà, cảm thấy ngột ngạt và khó chịu. Không Wi-Fi, không máy lạnh, không TV màn hình phẳng. Cậu tự hỏi làm sao mình có thể sống ở cái nơi "khỉ ho cò gáy" này trong suốt cả mùa hè?

 

Một lúc sau, bà Lựu bưng ra một bát nước lá vối mát lạnh và một chiếc khăn mặt cũ.

 

"Cháu rửa mặt đi cho mát. Đường xa chắc cháu mệt lắm." Bà Lựu ân cần nói.

 

Quân miễn cưỡng nhận lấy chiếc khăn, lau qua loa mặt mũi. Cậu liếc nhìn bát nước lá vối, nhăn mặt.

 

"Bà ơi, cháu không quen uống cái này đâu. Cháu muốn uống Coca-Cola." Quân nói, giọng điệu hách dịch.

 

Bà Lựu khựng lại một chút, rồi lại nở nụ cười hiền hậu.

 

"Ở đây không có Coca-Cola đâu cháu ạ. Chỉ có nước lá vối thôi. Uống cái này tốt cho sức khỏe." Bà nhẹ nhàng giải thích.

 

"Cháu không uống! Cháu muốn ăn mì tôm!" Quân bướng bỉnh nói, giọng điệu ngày càng khó chịu.

 

Bà Lựu thở dài. "Mì tôm không tốt đâu cháu ạ. Bà nấu cơm cho cháu ăn nhé. Có rau muống luộc, cá rô kho tộ và cà pháo muối."

 

"Cháu không ăn mấy thứ đó đâu! Cháu chỉ ăn mì tôm thôi!" Quân gắt lên.

 

Bà Lựu im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: "Thôi được rồi. Để bà đi mua mì tôm cho cháu."

 

Nói rồi, bà Lựu lóc cóc bước ra khỏi nhà, để lại Quân một mình trong căn nhà vắng vẻ. Cậu nhìn theo bóng lưng còng queo của bà, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút… áy náy.

 

Nhưng rồi, cái cảm giác áy náy ấy nhanh chóng bị lấn át bởi sự bực bội và khó chịu. Quân достал из кармана телефон, bật nguồn. Màn hình điện thoại tối đen như mực. "Không có sóng!" Cậu nghiến răng ken két.

 

"Đúng là địa ngục mà!" Quân lầm bầm, ném chiếc điện thoại xuống giường. Cậu chán nản nằm vật ra chiếc chõng tre, nhìn lên trần nhà cũ kỹ, lẩm bẩm: "Chắc chắn đây sẽ là mùa hè tồi tệ nhất trong cuộc đời mình!"

 

Loading...