NĂM ẤY, CUNG KHUYẾT KHÓA CHẶT NỖI THANH HOAN - 16

Cập nhật lúc: 2025-04-07 23:40:43
Lượt xem: 5,952

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cung nữ nghe thấy nàng lảm nhảm như kẻ điên dại:  

“Đừng lại đây! Đừng tới gần ta! Không phải ta… thật sự không phải ta… ta sai rồi, như vậy vẫn chưa đủ sao?!”  

“Đại Kiều… ngươi chếc rồi thì hãy đi đi, đừng hiện về nữa!”  

“Nhị điện hạ, xin ngài rời đi… ngài không nên xuất hiện ở đây…”

 

Ta ở trong bóng tối quan sát mọi chuyện, ngắm nhìn dáng vẻ thê lương tàn tạ của Ôn Tiệp Dư, lòng dạ bỗng dâng lên niềm khoái cảm khó tả.

 

Nhưng tận sâu trong lòng, ta vẫn thấy chưa thoả.

 

Bởi lẽ, ta hiểu rõ — kẻ đầu sỏ gây nên tất cả, vốn chẳng phải Ôn Tiệp Dư, mà chính là tên cẩu hoàng đế kia!

 

Mới chỉ qua một tháng, thân thể Ôn Tiệp Dư đã phì nộn dị thường.  

Bởi trong khẩu phần ăn có trộn thêm chút ít dược vật, gương mặt nàng bắt đầu lở loét mụn nhọt.

 

Hoàng thượng chỉ tới nhìn thoáng một cái, đã chau mày bỏ đi không chút do dự.

 

Tâm phúc bẩm báo với ta:  

“Hoàng hậu nương nương, thai nhi trong bụng Ôn Tiệp Dư e là không giữ nổi qua một tháng nữa. Diện mạo và vóc dáng nàng, sợ là không thể phục hồi.”

 

Ôn Tiệp Dư, coi như đã bị phế.

 

Cùng thời điểm ấy, bên phía phụ thân ta cũng truyền đến tin tức:  

“Hoàng hậu nương nương, khi còn là Thái tử, quả thật hoàng thượng từng nhúng tay vào vụ tham ô quân lương. Đây là vài bức thư cùng sổ sách ghi chép.”

 

Ta vẫn an nhiên đánh cờ, đưa tay dịch một quân cờ bạch ngọc, đã đến lượt hắc tử đi bước tiếp theo.

 

Ta cho triệu kiến Chu Tần riêng một mình.

 

Dạo gần đây nàng ăn uống đầy đủ, da dẻ hồng hào, thần thái thảnh thơi.  

Hoặc có lẽ... là vì trong lòng nàng đã đoạn tuyệt tình cảm với hoàng thượng, không còn mối vương vấn nào nữa.  

Tâm không ái, tự nhiên không ưu.

 

Chu Tần thi lễ rồi nói:  

“Hoàng hậu, người triệu thiếp thân đến là có việc gì? Thiếp thân không biết chơi cờ đâu.”

 

Ta đưa thư và sổ sách cho nàng xem:  

“Nếu bản cung nhớ không lầm, huynh trưởng của muội đã tử trận trong một trận chiến năm xưa. Nguyên do là bởi lương thảo thiếu thốn, khiến đại quân chếc đói giữa chiến trường. Chu gia các muội đã oán trách phụ thân bản cung suốt bao năm. Nhưng hôm nay, muội nên biết rõ chân tướng.”

 

Người đời đều mắng phụ thân ta là gian thần,  

nhưng ngài là tể tướng, năm xưa chẳng qua chỉ thay tiên hoàng xử lý công vụ.

 

Phụ thân từng hứa với ta —  

tay ông tuyệt đối chưa từng nhuốm m.á.u kẻ vô tội.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Chu Tần mở sổ sách và thư tín, chỉ thoáng chốc, sắc mặt nàng đại biến, rồi dần trở nên lạnh lẽo:

 

“Thì ra là vậy... ta lại gả cho kẻ thù giếc huynh!”

 

Ta nhắc nhở nàng:  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-ay-cung-khuyet-khoa-chat-noi-thanh-hoan/16.html.]

“Hoàng thượng để muội nhập cung, vốn chẳng phải vì thật lòng muốn lấy muội, chỉ là để khống chế phụ thân muội mà thôi.”

 

Chu Tần là người trọng tình cảm, bàn tay vỗ mạnh lên bàn trà, khiến gỗ tử đàn nứt toác một đường.

 

Chu Tần trừng mắt nhìn ta, cắn răng nói:  

“Hoàng hậu, người đã nói cho ta biết sự thật… vậy chắc chắn sẽ giúp ta, phải không?!”

 

Nàng kích động đến mức chẳng còn xưng “thiếp” mà tự xưng là “ta”.

 

Ta mỉm cười hài lòng:  

“Đó là điều tất nhiên.”

 

Chu Tần không hề biết —  

bất luận là nàng, hay Đức Phi, Dao Chiêu Dung,  

đều chỉ là những lưỡi d.a.o trong tay ta mà thôi.

 

19

 

Quả không hổ danh là nữ nhi tướng môn, cách nàng báo thù thật sự vừa trực tiếp lại rõ ràng.

 

Nàng muốn nhân dịp đại điển săn b.ắ.n lần này, thích sát hoàng đế.

 

Ta thuận theo ý nàng, cố tình trước mặt hoàng thượng dâng lời đề nghị, xin cho Chu Tần được cùng theo đến trường săn.  

Mũi tên của Chu Tần, cũng đã được ta âm thầm tẩm độc.

 

Chu Tần giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, nhưng tiếc là hoàng đế luôn có cấm quân hộ vệ bên người.  

Sau cùng, nàng tìm được thời cơ, phóng một tiễn ra — cấm quân lập tức náo động.

 

Chu Tần nhân lúc chưa ai phát hiện, lặng lẽ quay về trướng, trốn vào lều của ta.

 

Ta đương nhiên vì nàng che giấu, tuyên bố với bên ngoài rằng hai chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau.

 

Không ai nghi ngờ ta và Chu Tần, chỉ cho rằng là có nghịch đảng ẩn thân trà trộn, mưu đồ hành thích hoàng đế.

 

Cuộc săn bị gián đoạn giữa chừng, hoàng đế hồi cung không bao lâu, thì hộc m.á.u không ngớt, kinh động cả Thái y viện.

 

Trong lúc hoàng đế còn đang chống chọi với cơn đau thấu tâm can, ta lại tặng thêm cho hắn một phần “đại lễ”.

 

Nô tài trong cung Ôn Tiệp Dư tới mật báo:  

“Hoàng thượng! Tiệp Dư nàng… nàng dùng vu cổ chi thuật! Nô tài liều chếc mới dám tới khải tấu!”

 

Tâm trạng hoàng đế đang rối bời, mà con người khi tinh thần sụp đổ thì rất khó giữ được lý trí.  

Hắn lập tức hạ lệnh lục soát cung điện Ôn Tiệp Dư.

 

Quả nhiên, tìm được một con búp bê vu cổ, trên mình mặc long bào, bên hông trái bị đ.â.m một nhát, chính là nơi hoàng thượng trúng thương.

 

Chu Tần lập tức nhập vai:  

“Chẳng lẽ… hoàng thượng bị thương trong lần săn này, là do Ôn Tiệp Dư hạ thuật sao? Bảo sao đến giờ vẫn không truy được thích khách!”

 

Loading...