Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 79
Cập nhật lúc: 2024-10-20 11:09:33
Lượt xem: 8
Bức tranh đó có cùng nguồn gốc với nó, đều là do chú thím đưa tới, còn về việc đưa nó như thế nào, Lục Mạn Mạn đoán rằng Chu Nghiêm Phong lúc đó chắc chắn sai người đi theo dõi toàn bộ chuyện đó, có lẽ lúc chú thím đến đồn cảnh sát đã cảm thấy rất sợ hãi cho nên không cẩn thận làm rớt bức tranh xuống, hoặc cũng có thể là Chu Nghiêm Phong phát hiện ra được manh mối nào đó, chú thím không giấu được nữa, nên chủ động giao ra.
Dù thế nào đi chăng nữa, đối với Lục Mạn Mạn mà nói thì đây đều chuyện tốt. Bức tranh đó rất có giá trị, cho dù sau này cô không kiếm được nhiều tiền, thì bức tranh đó cũng đủ để cho cô sống thoải mái đầy đủ. Nhưng lúc nào cô cũng chạy quá nhanh, đến nỗi Chu Nghiêm Phong không kịp nói chuyện này cho cô biết?
Lục Mạn Mạn nhớ lại ngày hôm đó, sau khi Chu Nghiêm Phong trở về, cô hỏi anh nắm rõ tình hình thế nào rồi, có phải cô được trong sạch hay không.
Biết được Chu Nghiêm Phong đã báo cảnh sát, có tư chất vì đại nghĩa diệt thân, cô đã nhanh chóng rời khỏi đó.
Cô là rời đi, đâu phải bỏ chạy đâu, không phải, tâm lý muốn chạy của cô rõ ràng như vậy sao?
"Còn không có chuyện gì?"
Trong ống nghe, giọng nói không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào như thường lệ của Chu Nghiêm Phong cắt đứt suy nghĩ của Lục Mạn Mạn.
Tất nhiên Lục Mạn Mạn có nó. Chuyện cô muốn biết nhất là chuyện minh bạch tài sản. Nếu là nói đã minh bạch rồi, vậy còn biệt thự lớn và tài sản trong nhà nguyên chủ thì sao? Tại sao cô không thấy bất kỳ thứ gì trong số đó, nếu không có minh bạch, thì lại là nguyên nhân gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/79.html.]
"Cái đó..."
Lục Mạn Mạn đột ngột dừng lại ngay khi lời nói sắp đến cửa miệng.
Cô thật sự là đầu óc đần độn mới hỏi Chu Nghiêm Phong, chuyện lớn như vậy nguyên chủ có thể không biết được sao, cô muốn hỏi không phải là đã lộ tẩy hết rồi sao.
Cô kịp thời chữa lại lời: "Vậy không có chuyện gì nữa, anh tiếp tục làm việc đi?"
Ngược lại đầu dây điện thoại bên kia im bặt, đương nhiên Lục Mạn Mạn không tự yêu mình đến mức cho rằng người đàn ông cổ hủ này khó có thể tách rời cô, không nỡ cúp điện thoại. Ngược lại, cảm thấy rằng sự im lặng của anh rất có hàm ý.
Đây là vẫn còn muốn nhắn nhủ gì đây?
Lục Mạn Mạn đợi một lúc, bên đó tiếp tục giữ im lặng, Lục Mạn Mạn định cúp điện thoại.
Chu Nghiêm Phong đột nhiên nói: "Lục Mạn Mạn."
Đây là lần đầu tiên Lục Mạn Mạn nghe được tên của mình được thốt ra từ miệng của Chu Nghiêm Phong, trong thoáng chốc có chút tình cảm hiện lên trong đầu cô, tim đột nhiên đập thình thịch.