Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 69
Cập nhật lúc: 2024-10-20 11:00:16
Lượt xem: 19
Một chị gái thở dài: "Đồng chí Lục, cô nói đúng, phụ nữ chúng tôi mỗi ngày chỉ biết vây quanh đàn ông và đứa nhỏ. Biết cách đối xử tốt với đàn ông và đứa nhỏ, nhưng lại không biết cách đối xử tốt với chính mình. Phụ nữ là một quả nho nếu chăm sóc tốt bản thân thì sẽ là cây nho và không tự chăm sóc bản thân sẽ là một quả nho khô thôi!"
Lục Mạn Mạn cười thoải mái: "Tất nhiên, ngay cả khi cô cãi nhau với người khác, họ sẽ nói rằng bạn là một cô vợ nhỏ, không phải phụ nữ có chồng."
Sau đó ngẩng đầu đã thấy Chu Nghiêm Phong đứng ở cửa sân.
Lục Mạn Mạn: "..."
Nửa phút sau, Lục Mạn Mạn bực bội đi sau người đàn ông như một người vợ nhỏ.
Dì Điền và những người khác nhìn thấy cảnh này đều lặng lẽ trở vê phòng, ngay cả Chu Chỉ Chi cũng rất hiểu chuyện, không đến quấy rầy thím.
Lục Mạn Mạn cũng có chút lo lắng.
Cô kinh doanh ở nhà không nói gì, nhà là của Chu Nghiêm Phong, đương nhiên không nói trước, sợ anh không cho phép, vì vậy cô mới làm trước nói sau.
Ban ngày có thể xen kẽ giờ làm việc với anh, nhưng cố tình bị anh thấy.
Hôm nay anh còn cảm thấy cô không tốt, còn hỏi cô ăn chưa no sao, nghe cô nói vừa rồi, anh không cảm thấy cô nói nhảm và không nghiêm túc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/69.html.]
Chuyện này còn nhẹ, nếu anh không cho cô kinh doanh tại nhà thì sao?
Chu Nghiêm Phong trở lại phòng khách, ngồi xuống sô pha.
Nhưng anh không đọc báo như thường lệ, cũng không nói kiểm tra bài tập về nhà trong kỳ nghỉ của Chu Bỉnh.
Anh ngồi đó vắt hai chân thon dài, một tay gác lên tay vịn của ghế sô pha, sau đó anh nhướng mi mơ hồ liếc nhìn Lục Mạn Mạn, trên mặt lộ ra vẻ không rõ ràng.
Sau lưng Lục Mạn Mạn rùng mình một cái, hình như người đàn ông muốn một lời giải thích, cho nên cô đành cắn răng chịu đựng nói trước: "Bây giờ em kiếm tiền bằng cách làm đẹp cho mọi người."
Những ngón tay xương khớp rõ ràng của Chu Nghiêm Phong gõ nhẹ hai cái lên tay vịn của ghế sô pha, giọng điệu bình tĩnh: "Tiền tôi đưa cho em hàng tháng không đủ tiêu sao?"
Lục Mạn Mạn đột nhiên có cảm giác bị mắng trước mặt cha cô. Cô vô thức làm ning giải thích: "Em có tay và chân, em không thể dựa vào anh nuôi em mãi được, em..."
Chu Nghiêm Phong đột nhiên ngắt lời: "Nói hẳn hoi."
Tuy giọng điệu không gay gắt nhưng Lục Mạn Mạn bị ánh mắt nhìn thẳng tắp làm cho giật mình.
Mạnh mẽ hơn nhiều so với đôi mắt của cha Lục Mạn Mạn...
Lục Mạn Mạn lập tức đứng thẳng dậy, giọng điệu trở nên bình thường, cô ngoan ngoãn nói: "Bây giờ nhiều đơn vị khuyến khích nhân viên ra ngoài để kiếm thu nhập, nhưng em không tìm được công việc nào phù hợp, vì vậy em chỉ muốn kiếm thu nhập tại nhà... điêu đó không được sao?"