Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 444

Cập nhật lúc: 2024-10-30 12:15:40
Lượt xem: 4

Lục Mạn Mạn nín cười, hai tay chống cằm nói: “Anh yêu ơi.”

Anh mấp máy môi, đương nhiên là đã bị cảm động, nhưng giây tiếp theo lại quả quyết nói: “Suy nghĩ lại đi, suy nghĩ cho cẩn thận vào!”

Thật sự là lòng tham không đấy mà.

Lục Mạn Mạn ngồi dậy, hơi nghiêng đầu: “Chồng?”

Chu Nghiêm Phong vô cùng cảm động!

Lục Mạn Mạn vươn tay về phía anh một lần: “Chồng yêu ơi, chồng yêu Nghiêm Phong à, đừng bắt em chờ đợi nữa mà, mau mau đến đây đi nào!”

Chu Nghiêm Phong đặt cốc xuống, nhanh chân sải bước đến bên cô!

Thời tiết trước và sau rằm tháng giêng đều tương đối lạnh. Trong thời tiết như vậy, được nằm trong căn nhà có hệ thống máy sưởi và cuốn thêm chăn bông thì thật thoải mái biết bao.

Chu Nghiêm Phong rửa sạch quả táo, cắt thành từng miếng nhỏ để vào đĩa, hai người cùng nằm trong chăn ấm, vừa ăn táo vừa trò chuyện.

“Sao tối hôm qua lại ngủ ở phòng bên kia?” anh hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/444.html.]

Lục Mạn Mạn vừa được anh ôm vào lòng, một bên bị hôn tới hôn lui, một bên lại yêu cầu từ nay về sau đều phải gọi như vậy, lúc viết thư cho anh cũng phải xưng hô như thế. Khuôn mặt và chiếc mũi của cô thiếu chút nữa thì biến dạng. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh liều lĩnh đến vậy, nhưng lại cảm thấy khá thích.

Cô gối đầu lên cánh tay anh, nép gọn trong n.g.ự.c anh, bàn tay khẽ vuốt ve lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh. Nghe anh hỏi, cô vừa nhai miếng táo ngọt, vừa ung dung trả lời: “Nhớ anh quá, nên muốn nằm ngủ trên giường của anh.”

“Cũng nhân tiện xem trộm nhật ký của anh luôn à?” anh trêu chọc.

Lục Mạn Mạn im lặng một chút, không biết phải phản ứng thế nào.

Chu Nghiêm Phong cúi đầu nhìn biểu cảm trên mặt cô, thấy có chút rạn nứt liền bật cười, đến nỗi lồng n.g.ự.c cũng rung rinh theo. Đương nhiên anh không ngại cho cô đọc, chỉ là muốn trêu chọc cô một chút thôi. Ngón tay anh chạm nhẹ vào cằm cô, đang định nói vài câu thì đột nhiên cô chậm rãi nói: “À, vậy có phải anh đã quên rằng em biết tiếng Anh rồi đúng không?”

Chu Nghiêm Phong lập tức im bặt.

Vì vậy, đừng nên đắc ý quá đà.

Anh vội cúi người ôm lấy nàng, nói xin lỗi: “Thật xin lỗi Mạn Mạn, lúc đó anh đã có chút đề phòng em…”

Lục Mạn Mạn nhét một miếng táo vào miệng anh để ngăn lại câu nói, hào phóng nói: “Tha lỗi cho anh đấy.”

Cô tiếp tục: “Nhắc đến chuyện này thì cũng không trách được anh cảnh giác, ai bảo anh là quân nhân cơ chứ? Nhưng em lại khoan dung như vậy, nên anh cũng không được tranh luận với em về chuyện em đọc trộm nhật ký. Chúng ta hòa nhau, chuyện này coi như xong!”

Hóa ra là ý tứ này.

Loading...