Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 164
Cập nhật lúc: 2024-10-24 13:17:51
Lượt xem: 9
Lục Mạn Mạn còn có thể không nhìn ra Chu Nghiêm Phong đã bỏ sức vào việc này hay sao, nếu không thì người ta thông báo tới nhà rồi mình tự đi kéo là được còn ân cần đưa tới cửa như vậy không.
Cô cũng rất biết cách nói: "Vậy thật sự cảm ơn mọi người."
Sau đó cô mở khóa trên cổng và mời mọi người vào.
Nhân viên cam một danh sách các mặt hàng, cứ tháo xuống một món đồ thì sẽ đối chiếu rôi gạch tên của món đồ đó đi.
Lục Mạn Mạn nhìn thấy trên danh sách có năm cái giường lớn và đệm cao su, sofa có hai bộ, tủ đầu giường, tủ quần áo kết hợp, bàn ghế đều có đầy đủ. Nhìn đồ đạc dỡ xuống, đều là hàng ngoại quốc mua ở nước ngoài vào thập niên 40, tuy nhiên cho dù là vật liệu hay phong cách thiết kế thì đặt ở thế hệ sau cũng không lỗi thời.
Tuy rằng khó tránh khỏi có chút va chạm nhưng cũng coi như được bảo quản tương đối tốt.
Vốn nhà cửa trống trải, Lục Mạn Mạn chỉ định sửa mấy phòng ở tầng 1 làm chỗ ở tạm thời. Lần này thì tốt rồi, đồ đạc đều đầy đủ lại tiết kiệm cho cô một khoản chỉ phí.
Đồ đạc gần như đã được chuyển xong, Lục Mạn Mạn ký tên vào danh sách vật phẩm, chuyện nhà cửa đã hoàn toàn chấm dứt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/164.html.]
Chu Nghiêm Phong nhìn thời gian không còn sớm đi đến nói: "Đồ đạc cứ chất đống như vậy trước đã. Em muốn sắp xếp như thế nào thì ngày mai tôi tìm người tới giúp em dọn đẹp."
Vốn Lục Mạn Mạn định tìm Thái Châu gọi mấy đồng đội tới hỗ trợ, nghe anh nói như vậy lập tức nói: "Được, em đỡ phải đi tìm người."
Ngoại hình của cô trong sáng tươi tắn, mái tóc xoăn dài rất phù hợp với khí chất của cô, tùy tiện xõa lên vai càng tăng thêm sự quyến rũ và nữ tính, lúc nói chuyện ngón tay trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng gạt gạt mái tóc dài, lúm đồng tiên lộ ra, đôi môi đầy đặn khép mở...
Thật khó làm cho mọi người rời mắt.
Vốn Chu Nghiêm Phong có công việc phải làm, không khỏi dừng lại hỏi cô: "Không phải em đi mua quan áo, quần áo đâu, sao lại không thấy?"
Lục Mạn Mạn nhìn anh một cái, phàn nàn: "Quần áo của cửa hàng bách hóa vừa quê vừa xấu vừa đắt, trên đường em gặp được một chị gái tốt bụng dẫn em đến tiệm may để may quần áo, còn phải chờ mấy ngày nữa."
Vẻ mặt cô tức giận nhưng vẫn phải duy trì dáng vẻ tươi cười.
Chu Nghiêm Phong không nhịn được cong môi, an ủi cô vài câu.
Lục Mạn Mạn ngước mắt lên nhìn anh. Người này lúc lạnh lúc thì người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt cũng không d.a.o động, không khác gì một cái cọc gỗ, lúc tốt lên không chỉ nhìn cô bằng ánh mắt mềm mại mà còn có thể mở miệng an ủi người khác.