Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 141
Cập nhật lúc: 2024-10-21 13:03:01
Lượt xem: 11
Lục Mạn Mạn muốn tìm người cải tạo một chút, nhưng trong đám bạn bè này có rất nhiều người tài giỏi, không nói hai lời đã mượn một chiếc máy mài sàn về giúp cô đánh bóng mặt sàn. Tiếp theo, cân bột trét để lấp đây các khoảng trống trên sàn, sau đó lấy dầu sáp sơn lên trên.
Lục Mạn Mạn không buồn ăn trưa, chạy ra ngoài mua tài liệu.
Khi quay lại, đã thấy một chiếc xe jeep màu xanh ô liu đậu bên ngoài căn nhà, một người có vóc dáng cao lớn thẳng tắp đang đứng trước hàng rào.
Người đàn ông này hôm nay không mặc quân phục mà mặc một bộ quần áo Trung Sơn màu xám khói, thân hình rất ưu tú vai rộng eo hẹp, chân dài, lưng thẳng tắp, tôn lên dáng người cao lớn khó có người bình thường nào với tới.
Bộ âu phục Trung Sơn gần như có thể nói là thể hiện trọn vẹn tính cách hướng nội độc nhất vô nhị của đàn ông Trung Quốc, màu xám khói truyền thống càng hoàn hảo hơn, bên cạnh khí chất trầm ổn của người đàn ông này, còn thêm một nét quyến rũ tỉnh tế.
Ngay cả một bóng lưng phía sau cũng làm cho mọi người cảm thấy rung động...
Lục Mạn Mạn trong khoảng thời gian này không để ý nhiều đến người này, một mặt cô bận rộn, mặt khác cũng vì thái độ vô cảm của anh ngày đó, tuy là nói không đến mức bị đả kích quá sâu, nhưng cô cũng cần phải giữ chút thể diện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/141.html.]
Nhưng thật khó có thể cưỡng lại vẻ đẹp của người đàn ông này, thể diện có là gì chứ, anh ta tự dâng mình đến tận cửa mà... Lục Mạn Mạn nhảy xuống ghế sau của xe đạp, nhẹ nhàng vuốt lại tóc, hơi nghiêng đầu nói: "Hoan nghênh thủ trưởng đến thị sát, xin hỏi có chỉ thị gì mới phải không ạ?"
Chu Nghiêm Phong cũng vừa đi tới, đứng ngoài hàng rào nhìn xem trong nhà đang dọn dẹp như thế nào, một lát thì từ bên khoé mắt nhìn thấy một người đàn ông đạp xe chở theo một bóng dáng quen thuộc đi tới, anh theo bản năng quay đầu lại.
Nhìn thấy người phụ nữ chắp tay sau lưng, nhìn anh với đôi mắt hoa đào đầy nước, trên môi nở nụ cười, dung mạo xinh đẹp động lòng người, đôi mắt sáng trong veo nhìn rất nghịch ngợm tỉnh quái.
Anh thản nhiên thốt lên: "Lại nghịch ngợm."
Lục Mạn Mạn phút chốc cố nén một nụ cười.
Chu Nghiêm Phong có lễ không ngờ rằng mình lại nói ra những lời mơ hồ có vẻ tán tỉnh như vậy, sắc mặt trở nên có chút mất tự nhiên, khi anh rời mắt khỏi khuôn mặt của người phụ nữ, ngón tay mảnh khảnh không tự chủ chạm vào cúc cổ tay áo.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, Lục Mạn Mạn tiếp tục cố nén cười: "Sao đột nhiên anh lại tới đây?"