Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 131
Cập nhật lúc: 2024-10-21 12:56:44
Lượt xem: 12
"Anh ơi, cay quá, cay quá!"
Chu Bỉnh vội vàng đưa trà hoa quả sang cho em gái.
Dáng vẻ nhóc con hấp tấp cầm ly trà uống ừng ực ừng ực như sắp cháy nhà làm cho mấy người lớn ở đây đều cười phá lên.
Một ký rưỡi tôm nói nhiều không nhiều, nên rất nhanh đã bị mọi người xử sạch, ăn xong vẫn còn thòm thèm.
Chu Nghiêm Phong uống rượu say, đầu óc choáng váng nhẹ, nhưng vẫn không quên nhắc nhở Lục Mạn Mạn: "Hai giờ rưỡi chiều nay người của văn phòng quản lý địa phương* sẽ đến, họ tiện đường đón em đó, nhớ chuẩn bị cho sớm."
* Văn phòng quản lý địa phương: là một cơ quan chính quyền cấp cơ sở ở Trung Quốc, có trách nhiệm quản lý và giám sát các hoạt động dân cư, kinh tế và xã hội trên một khu vực đường phố hoặc khu phố cụ thể.
Sau đó anh vịn lan can cầu thang đi lên lầu nghỉ ngơi.
Lục Mạn Mạn cũng đi theo, định bụng anh sẽ vào thư phòng, nhưng ai ngờ anh lại về phòng ngủ. Lục Mạn Mạn quyết định không bán bức tranh trước đây lấy tiền chủ yếu là do bức tranh đó vẫn chưa bán được giá cao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/131.html.]
Năm ngàn nhân dân tệ có thể là cả gia tài đối với người khác, nhưng đối với Lục Mạn Mạn thì đó chỉ là số tiền nhỏ, chưa đến ba tháng là cô sẽ lại kiếm về được từ công việc chăm sóc sắc đẹp.
Tuy nhiên, căn chung cư đó thì khác.
Lục Mạn Mạn đã thám thính một chút về giá cả, ít nhất có thể bán được một trăm ngàn nhân dân tệ, cô lấy một nửa cũng được năm mươi ngàn, nhiêu đó thôi cũng đã mua được một căn nhà ở phía nam rồi, có khi dư mua nhà mặt tiền luôn, số tiên còn lại ngoại trừ đầu tư vào công việc chăm sóc sắc đẹp của cô, còn có thể dành một ít ra đầu tư chơi chứng khoán ở Hồng Kông.
Phú bà nhỏ thật dễ làm... Hiện tại xem ra điều duy nhất cô tiếc nuối là chưa "ăn" được Chu Nghiêm Phong.
Lục Mạn Mạn vào phòng, nhẹ nhàng khóa cửa lại.
Chu Nghiêm Phong gối đầu lên tay, hai mắt nhắm nghiền, dường như đã rơi vào giấc ngủ.
Lục Mạn Mạn đỡ cằm cúi người nhìn anh, phải công nhận khuôn mặt của anh không chê vào đâu được, nhưng khác với những chàng trai chỉ đẹp mã mà Lục Mạn Mạn biết trước đây, khí chất quân nhân trên người anh rất nồng đậm, nghiêm túc, tác phong sát phạt, cứng rắn, song vẫn không mất đi sự điềm đạm và ổn trọng vốn có của một người đàn ông trưởng thành, nhưng quan trọng nhất là cô cảm thấy mình dường như chưa bao giờ nhìn thấu được người này.
Tuy nhiên, với một "nhà thám hiểm" chuyên nghiệp như cô, càng nhìn không thấu, thì hứng thú khám phá và chỉnh phục người đàn ông này càng bừng lên trong tim.