Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 109
Cập nhật lúc: 2024-10-21 10:12:45
Lượt xem: 9
Chu Nghiêm Phong cau mày: "Chịu đựng chút nữa."
Lục Mạn Mạn: "Không chịu đựng được."
Chu Nghiêm Phong: "Nghĩ về Vạn lý Trường chinh đi." *Vạn lý Trường chỉnh, tên day đủ là Nhị vạn ngũ thiên lý trường chỉnh, là một cuộc rút lui quân sự của Hồng Quân Công Nông Trung Hoa, với hành trình dài 25 ngàn dặm (12. 000 km)*, bắt đầu từ Giang Tây, tiến về phía tây tới Tây Tạng rồi đi ngược lên phía bắc, tới tận Diên An của tỉnh Thiểm Tây.
Người trung quốc có câu, muốn biết khổ hay không hãy nghĩ về Vạn lý Trường chinh, muốn biết mệt hay không, hãy nghĩ đến các cha anh ta thuở cách mạng, nghĩa bóng của câu này là có khổ, có mệt thì nghĩ đến ngày xưa để biết mệt khổ của mình chưa thấm vào đâu.
Lục Mạn Mạn càng khóc to hơn.
Chu Nghiêm Phong nhíu mày: "Còn muốn tiếp tục không?"
Lục Mạn Mạn thút tha thút thít đáp: ". . Muốn."
Chu Nghiêm Phong không giấu giếm nhướng mày, tự hỏi có phải đã bị người phụ nữ này lừa gạt hay không, lại thấy hơi ngoài ý muốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/109.html.]
Anh nói: "Được, vậy tôi tiếp tục".
Không thể không nói là anh thực sự chẳng có lấy một chút thương hoa tiếc ngọc nào, cho dù Lục Mạn Mạn đau khổ kêu gào, khóc đến mưa lê hoa đái vũ, cũng không mở miệng ra an ủi lấy một lời, động tác trên tay cũng không chần chừ tí nào cả.
Nhưng mà khi quá trình này cuối cùng cũng kết thúc, Lục Mạn Mạn lấy khăn tay lau nước mắt, chỉnh trang lại rồi ngồi dậy, thấy vai anh ướt sũng, trên đó không chỉ có nước mắt của cô, mà mơ hồ còn có cả nước bọt do cô gặm cắn, mà tay áo sơ mi thì không cần phải nói, trên đó còn dính đầy vết tích do cô giày vò...
Lục Mạn Mạn ít nhiều gì cũng thấy mất mặn, thấy Chu Nghiêm Phong cũng đang im lặng, ngay khi thoát khỏi cô là lập tức đứng dậy cách xa cô ra.
Dù như vậy Lục Mạn Mạn vẫn không quên chuyện chính, nhân cơ hội này nói: "Hôm nay em đến nhà chị gái một chuyến, kể cho chị ấy nghe về chuyện liên quan đến bức tranh kia, chị ấy bảo em cất kỹ kĩ đi, trong tương lai là một kỷ niệm rất tốt."
Chu Nghiêm Phong cất cái kim đi, ném bông gòn đã qua sử dụng vào thùng rác trong góc, nghe thấy vậy nhưng có vẻ không hứng thú lắm, chỉ nói như kiểu có cũng được mà không có cũng chẳng sao: "Vậy sao, chuyện của hai chị em em, tự hai người thương lượng xong là được rồi."
Ngay từ đầu anh đã nói trong điện thoại, nói Lục Mạn Mạn vẫn còn một người chị ruột, bức tranh không chỉ thuộc về một mình cô.
Những lời đó ít nhiều gì cũng là một lời mang ý cảnh cáo, khuyên Lục Mạn Mạn không nên cố ý xâm phạm quyền lợi của chị mình.