Thế nhưng, mùi đắng nồng nặc ấy vẫn tràn ngập.
Tề Ách mở mắt.
Đôi môi trắng bệch, khẽ động: "Vậy nên bà muốn g.i.ế.c ta?"
Thái hậu không ngờ tới biến cố này, hoảng hốt lùi lại hai bước.
"Ngươi..."
Tề Ách ngồi dậy, ánh mắt lạnh lẽo rơi lên người bà ta:
"Cho nên, khi ta lần đầu được phụ hoàng khen ngợi, bà liền cho ta bánh điểm tâm tẩm độc?"
"Cho nên, khi ta vì Tề Tông g.i.ế.c sạch mọi kẻ cản đường, bà liền để hắn lập tức g.i.ế.c ta sau khi đăng cơ?”
Thái hậu run rẩy chỉ tay về phía hắn, tức giận quát: "Ngươi không xứng nhắc đến Tông nhi!"
Tề Ách cười lên.
Ta đau lòng nhìn hắn, chỉ thấy nơi vành mắt hắn đỏ lên, dường như có thể nhỏ ra máu.
"Bà tưởng mình che giấu rất giỏi sao?"
Giọng hắn lạnh như tuyết đông, "Bà tưởng Lý Tinh Chỉ tiến cung, mà nhà họ Lý không cần tỏ chút thành ý à?”
Thái hậu ngẩn người, lập tức nghĩ đến điều gì đó: "Ngươi đã làm gì!"
"Bà ngày đêm dõi theo ta, mong ta c.h.ế.t sớm, nhưng lại quên mất mẫu tộc của bà là hạng người gì rồi sao?”
Từng chữ từng lời vang lên, "Vì ngôi vị hoàng hậu, nhà họ Lý cái gì cũng dám làm. Năm xưa bà vào cung thế nào, bà quên rồi sao?"
"Ngươi đã làm gì với Yến nhi của ta!"
Hồng Trần Vô Định
Thái hậu lắp bắp không dám tin, lập tức quay người muốn rời khỏi.
Tề Ách khẽ cười: "Dĩ nhiên là rơi xuống hồ giống như phụ thân hắn năm xưa."
"Chết đuối rồi."
Thái hậu nghe vậy, lập tức ngã quỵ trên mặt đất.
Bà ta nhìn Tề Ách bằng ánh mắt thất thần:
"Ngươi là ác quỷ! Năm xưa ta đáng lẽ ra phải bóp c.h.ế.t ngươi!"
Tề Ách nhìn bà, chậm rãi nói: “So với mẫu hậu, nhi thần còn kém xa lắm.”
16
Nhà họ Lý mưu hại *di cô của Tiên Thái tử, bị xử phạt tru di cửu tộc.
(*di cô: đứa trẻ mồ côi cha mẹ)
Thái hậu bị kẻ gian xúi giục, có ý đồ bất chính với Hoàng đế, bị giam suốt đời trong Phật đường.
Chiêu này, nữ phu tử vừa mới dạy ta hôm trước, gọi là ‘rút củi đáy nồi’.
"Liên lụy đến Lan Lan của ta khóc đến khô cả mắt, nhìn xem, đã gầy đi một vòng rồi."
Tề Ách đau lòng ôm ta vào lòng, bàn tay lớn khẽ véo eo ta.
Ta làm bộ làm tịch gật đầu: "Vậy thì ngài phải bồi thường cho ta."
"Lan Lan muốn gì?"
Ta suy nghĩ một chút: "Muốn ngài chỉ có một mình ta là phi tử."
"Được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-vien-keo-thuoc-ve-van-rui/chuong-9-hoan.html.]
Lần đầu tiên, hắn đưa ra câu trả lời khác trước: "Không làm phi, làm Hoàng hậu."
Ta mừng rỡ vô cùng, vỗ vai hắn một cái:
"Vậy thì hôm nay chuẩn cho ngài thị tẩm."
Ánh mắt hắn trầm xuống một chút.
Bên cạnh, Đậu Đậu và Lý công công đều cố nén cười, cúi đầu xuống.
"Lan Lan, nàng thật sự biết 'thị tẩm' nghĩa là gì không?"
Một lúc lâu sau, Tề Ách mới lên tiếng hỏi lại.
Ta biết chứ.
Chẳng phải là ngủ sao?
"Giấc ngủ ấy... không phải là ngủ như nàng nghĩ."
Nữ phu tử mặt đỏ như gấc, ho mãi không thôi, cuối cùng mới lấy ra mấy quyển sách đưa cho ta.
Trong sách toàn là hình nam nữ quấn lấy nhau, không rõ đang làm gì.
Thấy ánh mắt ta tràn đầy khát khao tìm hiểu, ngay cả tai nữ phu tử cũng đỏ bừng.
"Bẩm Hoàng thượng, thần thật sự không thể dạy nổi!"
Nói xong, nàng ấy như bay khỏi Cảnh Hòa cung.
Có thứ đến cả nữ phu tử cũng không dạy được, hẳn là rất cao thâm khó hiểu.
Điều này khiến ta càng hứng thú với mấy quyển sách kia hơn.
Đến mức chẳng hay biết Tề Ách đã đến từ lúc nào.
Hắn cầm lấy quyển sách trong tay ta, đôi mắt đẹp như phủ cả mặt hồ xuân, toàn thân còn mang theo mùi hương ngọt ngào, khiến ta đột nhiên thấy khát.
"Lan Lan không hiểu chỗ nào, để ta dạy cho."
Ngay cả giọng nói cũng nhẹ như lông vũ rơi nhẹ, khẽ khàng lướt qua tim ta.
Ta bỗng thấy lòng mình xao động.
Tề Ách thấy tai ta đỏ rực, liền khẽ cười một tiếng.
"Xem ra Lan Lan thật sự lớn rồi."
Đêm nay không giống như mọi đêm trước.
Ánh nến lay động, bóng sáng hắt xuống những xiêm y vương vãi trên nền đất.
Ta như bị ai đó ném lên tầng mây, không biết đã trôi qua bao lâu mới dừng lại.
Trong cơn mơ màng, ta ôm lấy Tề Ách thì thầm:
"Tề Ách, cuối cùng chàng cũng không còn đắng nữa rồi."
"Không còn đắng nữa?"
"Ý là mùi vị đó. Người tốt thì thơm, người xấu thì hôi, mà chàng thì đắng."
Tề Ách chôn đầu vào hõm cổ ta.
Rất lâu rất lâu sau, vào lúc ta sắp thiếp đi, ta nghe hắn khẽ nói:
"Bởi vì Lan Lan là vị ngọt."
"Giống như một viên đường đang tan chảy, cuốn hết đắng cay vào trong, hóa thành vị ngọt dịu dàng."
Hoàn.