Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 2262
Cập nhật lúc: 2025-06-14 13:41:02
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Nguyệt Hoài thực kinh ngạc, không đi tiếp, chỉ nhìn qua thôi cô cũng đoán được, bên trong là tiền.
Những người như lão thất ở phố Lương cuộc sống không hề dư dả, nhìn cái bọc này liền biết bên trong tiền không phải là số ít, là bọn họ vất vả cực nhọc mới có được, tuy nói mang theo lời chúc phúc tốt đẹp nhất dành cho cô, nhưng cô không thể nhận cái bọc này. Vì vây, cô chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu:
“Cảm ơn, lão Thất. Nhưng… tiền này, tôi không thể nhận.”
Bất ngờ là người ngày thường đối với Cố Nguyệt Hoài như thiên lôi chỉ đâu đánh đó lúc này lại rất bướng bỉnh: “Không được! Cái này ngài nhất định phải nhận! Đây là tâm ý của tất cả mọi người ở phố Lương! Hình ca cũng góp phần vào đấy. Cố tỷ… nếu không có ngài, chúng tôi giờ có khi vẫn đang sống lẩn trốn, có khi còn chẳng đủ cơm ăn. Là ngài kéo chúng tôi ra khỏi đáy xã hội, cho chúng tôi một con đường đàng hoàng để sống. Hôm nay biết ngài kết hôn, không ai bảo ai, ai cũng chủ động gom góp lại, xem như một phần lễ mọn gửi tới ngài. Chúng tôi… thực lòng mong ước những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với ngài !”
Từng câu từng chữ, không hoa mỹ, nhưng dày đặc ân tình. Lời nói mộc mạc, nhưng chất chứa biết bao cảm kích, bao tôn kính dồn nén trong lòng từ lâu.
Đứng bên cạnh, Vạn Thanh Lam cũng lặng đi.
Nga
Cô từng làm ở《 quần chúng nhật báo 》 nơi đầy rẫy những dòng khẩu hiệu và lý tưởng, nhưng trước mắt cô lúc này, lần đầu tiên cô thấy một người thật sự sống đúng với lý tưởng ấy, bằng chính hành động, chính trái tim và bản lĩnh của mình, đi vào tận nơi tối tăm nhất, vực từng phận người lên khỏi bùn nhơ.
Cố Nguyệt Hoài tuổi đời so với cô không chênh lệch bao nhiêu, nhưng trong khi cô còn đang mải yêu đương, tình tình ái ái, làm việc gì cũng chỉ được chăng hay chớ, chờ đến ngày phát lương, Cố Nguyệt Hoài đã trở thành chủ nhân của "phố Lương", gánh trên vai sinh mạng và tương lai của bao con người. Được những công nhân lam lũ yêu kính, được gọi hai tiếng “Cố tỷ” bằng tất cả sự chân thành và lòng biết ơn.
Ánh mắt Vạn Thanh Lam dần dâng đầy sùng bái.
Khoảnh khắc này, nhìn bóng lưng vững chãi kia, Vạn Thanh lam đột nhiên hiểu ra: Có người sinh ra, là để viết nên một con đường khác, không phải cho riêng mình, mà còn cho cả những người đang chìm trong khốn khó.
Lần trước khi theo Cố Nguyệt Hoài tới Phong thị, Cố Tích Hoài đã sớm nhận ra, dù em gái không thường xuyên xuất hiện ở nơi này, nhưng với người dân khu “phố Lương”, cô lại là một biểu tượng không thể thay thế. Không cần lời tán dương, không có danh xưng chính thức, nhưng trong lòng họ, cô chính là chỗ dựa tinh thần kiên cố, là ánh sáng soi rọi thời buổi chông chênh này. Điều đó khiến anh không khỏi thắc mắc: rốt cuộc, cô gái nhỏ nhà mình đã quen biết và gây dựng lòng tin với những người nơi đây bằng cách nào?
Lão thất thấy cô vẫn chưa có ý nhận lấy gói tiền, bèn sốt ruột nói:
“Cố tỷ, ngài nhận đi. Ngài nếu không thu, chúng tôi ai nấy đều không yên lòng.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ mím môi, trên gương mặt nghiêm túc thoáng hiện một tia bất đắc dĩ, bỗng nhiên Yến Thiếu Ngu vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh lại lên tiếng: “Nhận lấy đi.”
Cô khựng lại, rồi không nói thêm lời nào, đưa tay nhận lấy bọc tiền từ tay lão thất. Cầm tiền trong tay cô cũng có thể đoán được, cuộc sống của mọi người lúc này quả thực đều đã tốt hơn. Xem ra trong khoảng thời gian này Hình Kiện không có cắt xén, đem số tiền cô để lại phần lớn đều chia cho mọi người. Anh ta là một người đứng đầu có trách nhiệm, cũng có tâm.
Sau đó, Yến Thiếu Ngu từ trong túi áo lấy ra hai gói kẹo được buộc cẩn thận, đưa cho lão thất:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2262.html.]
“Đây là kẹo mừng của chúng tôi. Phiền anh chia cho mọi người.”
Nghe vậy, ánh mắt lão thất sáng lấp lánh, vui tươi hớn hở nhận lấy, vội nói: “Ai! Cảm ơn anh rể, hiện tại tôi liền đi !”
Yến Thiếu Ngu sửng sốt, trong đôi mắt đen thoáng qua một chút d.a.o động, anh rể ?
Nguyệt Hoài là nhỏ nhất trong nhà , nên đây cũng là lần đầu anh nghe được xưng hô như vậy. Cảm giác ... cũng không tệ.
Lão thất đi rồi, Cố Tích Hoài gãi đầu, có chút sốt ruột nói: “Sao chúng ta không nhờ lão thất đem Vạn đồng chí đi làm quen với công việc mới luôn ? Sau đó chúng ta cũng rời đi thôi . Thời gian không còn sớm, hiện tại không xuất phát hôm nay chúng ta đành phải ở lại nhà khách đấy."
Cố Tích Hoài vô cùng sốt ruột muốn đến gặp Lưu Thanh Lam, xác định cô bình yên vô sự trái tim đang treo cao của anh mới có thể yên ổn được. Quả thực mỗi phút mỗi giây trôi qua đều như đang chịu dày vò.
Vạn Thanh Lam nhìn anh xem thường, vốn dĩ là cô vô cùng cao hứng tới đây , rất muốn ngay lập tức bắt tay vào làm việc, nghe câu này hẳn là nên vui mừng, nhưng nói thật, đối mặt hoàn cảnh xa lạ lại không có người quen thuộc cảm thấy rất bất an . Vào lúc này Cố Tích Hoài còn nói những lời khiến trái tim lạnh lẽo như vậy !
Có điều, nghĩ là nghĩ như vậy , nhưng cô cũng biết, Cố Nguyệt Hoài giới thiệu công việc cho cô, còn tự mình đưa cô tới Phong thị đã rất tận chức tận trách, cô nếu tiếp tục làm mất thời gian của Cố Nguyệt Hoài chính là quá không biết điều.
Vạn Thanh Lam nhếch miệng cười: “Nguyệt Hoài, mấy người cũng nên khởi hành đi, tôi sẽ ổn thôi."
Cố Nguyệt Hoài nhìn Vạn Thanh Lam một cái, hỏi lại: “Thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Vạn Thanh Lam mỉm cười gật đầu, giọng nói đầy tự tin :
“Đương nhiên! Tôi hiện tại chỉ muốn nhanh chóng bắt tay vào làm việc. Mọi người cũng đừng lo cho tôi nữa, hãy yên tâm lên đường. Nguyệt Hoài, tôi nhất định sẽ không làm cô thất vọng!”
Cô vừa nói vừa giơ nắm tay hướng lên trời như một lời cam kết, nét mặt đầy quyết tâm, mang theo niềm tin mãnh liệt của tuổi trẻ khi đối mặt với tương lai chưa định hình.
Cố Nguyệt Hoài nhìn cô vài giây, rồi mới nhẹ gật đầu:
“Vậy được. Chúng tôi đi đây. Tôi sẽ nhờ lão thất sắp xếp ổn thỏa cho cô.”
Cố Nguyệt Hoài vừa nói xong, Cố Tích Hoài ở bên cạnh nhẹ nhàng thở ra, may mà không bị kẹt lại ở Phong thị thêm một ngày.