Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 2208

Cập nhật lúc: 2025-06-02 08:14:24
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Yến Thiếu Ương cùng Yến Thiếu Ly vừa nghe, cả người chấn động: “Mẹ? Mẹ lưu lại?”

“Lúc ấy chuyện đến quá bất ngờ, nhưng mẹ dường như đã lường trước được. Bà để lại một khoản tiền… bảo anh, nếu có chuyện xảy ra, mang theo hai đứa, ba người chúng ta lập tức phải cùng nhau rời khỏi thủ đô.”

Yến Thiếu Ngu híp mắt lại, nghĩ đến tình hình lúc đó , gắt gao nhấp môi, ngón tay thon dài cũng cuộn chặt lại.

[ “Thiếu ngu, Yến gia gây thù chuốc oán quá nhiều, gần nhất tình hình sẽ càng lúc càng khẩn trương, chỉ sợ là mưa gió sắp đến. Số tiền này con giữ lấy, nếu Yến gia thực sự bị cuốn vào, xảy ra chuyện, con liền mang theo em trai em gái lập tức rời khỏi thủ đô, đi càng xa càng tốt. Phải sống trước đã, con người chỉ cần còn tồn tại, mới có thể làm được càng nhiều, biết không?” ]

Nhớ đến ánh mắt sâu lắng và bình thản của mẹ hôm đó, Yến Thiếu Ngu chỉ cảm thấy tim mình bị ai đó bóp nghẹt. Anh biết, mẹ đã sớm đoán được kết cục này – và trong hoàn cảnh nghiệt ngã nhất, bà vẫn nghĩ đến con cái đầu tiên.

Nước mắt đã dâng lên nơi khóe mắt Yến Thiếu Ly. Hình bóng mẹ hiện về quá rõ ràng, khiến cổ họng cô nghẹn lại không thốt nên lời.

Yến Thiếu Ương vẫn cố giữ bình tĩnh, nhưng sống mũi cũng đã ửng đỏ. Cậu là người lý trí, nhưng không phải vô cảm. Tuy rằng cậu chỉ là con thứ trong nhà, không có bất cứ việc gì cần cậu gánh vác, nhưng Yến gia xưa nay luôn luôn coi trọng sự bình đẳng, dù là trong đãi ngộ, giáo dục, hay trong tình cảm, cậu chưa bao giờ thiếu bất cứ thứ gì. Trong lòng cậu, cha mẹ luôn công bằng và đầy tình thương. Mẹ chưa từng thiên vị, chưa từng áp đặt — bà tôn trọng từng sự lựa chọn, từng sở thích của mỗi người con, dù là trai hay gái, lớn hay nhỏ.

Yến Thiếu Ngu trầm ngâm một lúc lâu rồi nói tiếp:

“Người muốn đuổi cùng g.i.ế.c tận Yến gia quá nhiều, lúc ấy anh muốn bảo toàn hai đứa, chỉ có một lựa chọn duy nhất là mang hai đứa rời đi, đến nơi xa nhất, không nằm trong tầm tay của những người đó. Số tiền đó vẫn để lại thủ đô, đợi sau này nếu tình hình tạm yên, anh sẽ bí mật quay về, mua một căn nhà nhỏ, an ổn rồi đón hai đứa quay lại tiếp tục việc học, sống một đời bình yên như mẹ mong muốn." 

Anh nói đến đây, ánh mắt khẽ dừng lại, rồi thoáng hiện chút do dự. Có một điều anh vẫn chưa nói — lý do thực sự khiến anh không đưa hai em theo cùng số tiền kia.

Bởi anh muốn hai đứa học cách đối mặt với khó khăn.

Yến gia sụp đổ, cuộc sống vinh hoa phú quý chỉ còn là dĩ vãng. Nếu vẫn để hai đứa sống như trước kia, dù có tiền cũng chẳng khác nào tạo ra hai cái bóng ỷ lại, yếu mềm. Anh muốn họ phải thực sự trưởng thành – học cách sống mà không có chỗ dựa. Dù khổ, dù mệt, thì sau này cũng có thể tự đứng vững giữa cõi đời đầy sóng gió, trên chính đôi chân của mình.

Nga

Mẹ nói không sai, Yến gia gây thù chuốc oán quá nhiều, Yến Thiếu Ương cùng Yến Thiếu Ly cần thiết mau chóng trưởng thành, có năng lực tự bảo vệ mình, có thể một mình đảm đương một phía, bằng không sau khi trở lại thủ đô, sớm hay muộn cũng sẽ bị người có tâm theo dõi, anh không có biện pháp vĩnh viễn đứng ở trước mặt bọn họ che mưa chắn gió.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2208.html.]

Từ thời khắc anh lựa chọn nhập ngũ, sinh mệnh đã không còn thuộc về cá nhân anh nữa. Một khi đã bước lên chiến trường, tuỳ thời đều có khả năng không thể quay trở về.

Yến Thiếu Ly không kiềm chế được nữa, che mặt bật khóc nức nở. Nỗi uất ức, thương nhớ và xúc động vỡ òa trong giây phút ấy.

Yến Thiếu Đường nhìn chị khóc, cũng mếu máo theo. Đôi mắt to tròn đỏ hoe, cô bé òa lên như một chú mèo con bị bỏ rơi.

Kỷ Vĩ Cần xem hai cô gái nhỏ khóc nước mắt che kín mặt, trong lòng chua xót không thôi. Anh ta đẩy gọng kính, khẽ xoa xoa khóe mắt đỏ hoe, cúi xuống nhấc chiếc rương nhỏ vẫn luôn để dưới chân lên, đem nó đưa đến trước mặt Yến Thiếu Ngu: “Nhạ, anh ba, đồ trước khi đi anh đưa em bảo quản em cũng mang theo đến đây, đều ở trong này, không thiếu thứ gì.”

Yến Thiếu Ngu gật đầu, giọng khàn đi mấy phần:

“Vất vả.”

Kỷ Vĩ Cần sa sầm mặt, lườm anh một cái:

“Anh ba, giữa chúng ta còn cần mấy lời khách sáo ấy à? Một năm không gặp liền xem em thành người dưng rồi phải không?”

Lăng Gia đứng bên cũng cảm thấy ngột ngạt trong lòng, nhưng hôm nay là ngày vui, anh không muốn thốt ra những lời quá u sầu. Anh nhìn quanh gian phòng, giả vờ vô tư nói sang chuyện khác:

“Căn phòng này mới xây phải không ? Kiến trúc xem chừng chắc chắn, bài trí đâu ra đấy, đồ cưới đầy đủ, nhìn cái gì cũng vừa mắt. Có vẻ em với lão Kỷ đến muộn rồi, không kịp góp tay giúp một phen!”

Yến Thiếu Ly lau nước mắt, phì cười:

“Anh Lăng Gia đừng buồn, thời gian về sau còn nhiều. Luôn có lúc sẽ cần đến sức của anh.”

Nói đến đây, ánh mắt Yến Thiếu Ly rạng rỡ hẳn lên. Tại thời điểm biết được trong lòng mẹ lúc nào cũng lo lắng cho bọn họ, ngay cả đường lùi cũng đã chuẩn bị trước, cô cảm nhận được tình thương sâu nặng của mẹ hơn bao giờ hết, lòng cô cảm thấy thực ấm áp, tinh thần cũng phấn chấn rõ rệt.

 

Loading...