Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 2198

Cập nhật lúc: 2025-05-31 09:18:44
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhận thấy ánh mắt dò xét kia, Yến Thiếu Ngu khẽ giật khóe mắt, sau khi rời khỏi cửa hàng, anh mới chậm rãi lấy từ túi áo ra một xấp tiền còn lại, khẽ ho một tiếng, lúng túng chìa ra:

“Vốn định đưa cho chú Cố. Nhưng em đã thấy rồi, thôi thì… giao cho em.”

Cố Nguyệt Hoài vừa buồn cười, vừa bất ngờ:

“Tiền này ở đâu ra?”

Số lượng không nhỏ, cũng phải hơn trăm đồng. Với mức trợ cấp tân binh của anh, tích cóp vài năm mới có được.

Yến Thiếu Ngu đưa tay lên đặt bên môi, hắng giọng nhẹ như gió thoảng:

“Cùng Từ thúc… xin tạm ứng trước ít tiền.”

Nói xong, vành tai anh cũng đỏ ửng.

Cố Nguyệt Hoài cụp mắt, nhẹ nhàng đếm đúng một trăm đồng, không nói gì thêm, chỉ cong môi, nở nụ cười rất khẽ:

“Vậy thì… coi như sính lễ, em nhận.”

Nói đoạn, cô dứt khoát rút phần còn lại, trả lại cho anh:

“Phần này, anh cầm lấy. Sau này tổ chức tiệc cưới, mọi chi tiêu đều giao cho anh.”

Yến Thiếu Ngu hơi khựng lại, ánh mắt thoáng bối rối, nhưng vẫn ngoan ngoãn thu tay, gật đầu. Lúc cất tiền, anh nhỏ giọng như thì thầm:

“Không phải sính lễ đâu…”

Cố Nguyệt Hoài không nghe rõ, vẻ mặt trịnh trọng thu một trăm đồng vào không gian Tu Di.

Trong thập niên này, tiền bạc luôn là vấn đề nhạy cảm, đặc biệt đối với một người từng sinh ra trong nhung gấm như Yến Thiếu Ngu. Từ lúc Yến gia suy tàn, ba anh em anh quả thực chính là hai bàn tay trắng. Lúc này nhập ngũ mới bao lâu, tiền trợ cấp ít ỏi, để chuẩn bị hôn lễ, anh lại nghĩ đến việc chủ động tìm đến Từ Xuyên Cốc để mở miệng xin ứng lương trước. Chỉ riêng việc một người đàn ông đã từng tự phụ, từng ngạo mạn, nay lại có thể vì cô mà chủ động buông xuống kiêu hãnh, dày mặt đi xin ứng lương, đã đủ để chứng minh phần tình cảm anh dành cho cô, số tiền này cô nhất định phải thu, hơn nữa phải giữ thật kỹ.

Yến Thiếu Ngu không nói thêm gì, nghiêng đầu nhìn cô:

“Giờ còn định đi đâu?”

Cố Nguyệt Hoài ngẩng đầu nhìn trời — sắc trời đã ngả về chiều, vạt nắng cuối ngày trải dài mặt đất. Cô trầm ngâm chốc lát, rồi nói:

“Đến Sách báo Kỷ niệm quán. Còn một người bạn, cần báo tin.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2198.html.]

Hai người quải đạo đi hàng độ lộ, vừa mới đứng yên, liền gặp được tới đi làm Trình Lăng.

Hai người theo đường tắt men theo hành lang, vừa dừng chân liền bắt gặp Trình Lăng đang chuẩn bị lên lớp.

“Cố đồng chí ?” Trình Lăng nhìn thấy cô liền nở nụ cười gọi người, đến khi thấy Yến Thiếu Ngu đứng cạnh, bất giác sững lại một thoáng.

Cố Nguyệt Hoài cười cười: “Trình Lăng đồng chí, đã lâu không thấy.”

Từ sau khi cô rời khỏi tòa soạn 《 quần chúng nhật báo 》 , cũng không có dịp quay lại lớp học ban đêm. Trình Lăng vì phải lo cho em trai em gái, ngày thường cũng ít khi rời khỏi Hoàng Oanh công xã, quả thật đã một thời gian dài không gặp.

“Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Trình Lăng gật đầu, rồi quay sang nhìn Yến Thiếu Ngu:

“Vị này là…”

Yến Thiếu Ngu đưa tay ra bắt tay Trình Lăng:

“Chào đồng chí, tôi là Yến Thiếu Ngu.”

“Chào đồng chí, tôi là Trình Lăng.” Trình Lăng không hiểu sao bỗng thấy hơi căng thẳng. Người thanh niên này tuổi xấp xỉ mình, vậy mà khí thế lại quá mức trầm tĩnh và sắc bén. Chỉ là một cái bắt tay, đã khiến lòng bàn tay anh ta rịn một tầng mồ hôi mỏng.

Ba người trò chuyện một hồi, không khí khá hoà hợp.

Thấy sắc trời đã ngả sang màu chạng vạng, ánh hoàng hôn lặng lẽ buông trên những mái ngói rêu phong, Cố Nguyệt Hoài khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười, nhẹ nhàng nói:

“Trời tối rồi, bọn tôi phải về thôi. Anh cũng còn phải lên lớp, không làm phiền anh thêm nữa. À, hai ngày nữa chúng tôi sẽ tổ chức tiệc rượu kết hôn, nếu anh rảnh, nhất định phải tới chung vui... nhớ mang theo bao lì xì nhé.”

Câu cuối nàng nói kèm theo cái chớp mắt đầy tinh nghịch, rõ ràng là đùa giỡn.

“Kết hôn?” Trình Lăng sững người, ánh mắt lập tức nhìn sang Yến Thiếu Ngu, rồi như bừng tỉnh đại ngộ, ngạc nhiên lẫn mừng rỡ:

“Hóa ra anh chính là vị hôn phu mà Cố đồng chí nhắc tới? Nghe tên anh đã lâu, hôm nay mới được gặp.”

Lời nói ấy không hề sáo rỗng. Trong đôi mắt của Trình Lăng hiện rõ sự kính trọng và hào hứng chân thành. Anh không ngờ người đàn ông này lại chính là Yến Thiếu Ngu.

Yến Thiếu Ngu thoáng ngạc nhiên, ánh mắt kín đáo liếc sang Cố Nguyệt Hoài, sau đó lại hướng về phía Trình Lăng chỉ khẽ gật đầu, ngữ điệu bình thản :

“Đồng chí biết tôi?”

Nga

 

Loading...