Nhưng người phụ nữ kia chẳng hề nguôi giận. Trái lại, lời xin lỗi ấy tựa như ngọn lửa châm vào thùng thuốc súng, khiến bà giận dữ gào lên: “Xin lỗi? Xin lỗi thì con gái tôi có thể phấn chấn lại được không ? Xin lỗi thì con gái tôi có thể quay về đi làm được không? Có thể không bị hàng xóm chỉ trỏ, đồng nghiệp xa lánh? Có thể lấy lại danh dự đã mất? Các người có tiền thì giỏi lắm sao? Tưởng cứ mở miệng là có thể gột rửa hết lỗi lầm à? Toàn là những lời hoa mỹ vô nghĩa, nghe mà buồn nôn!”
Khi nói chuyện, nước mắt từ trong hốc mắt bà ấy rào rạt mà rơi xuống, bà giơ tay đẩy mạnh Ngụy Lạc một cái, lực rất lớn, như muốn trút hết những oán hận của bất lực, đau lòng của một người mẹ.
Ngụy Lạc loạng choạng suýt ngã, nhưng vẫn không phản kháng. Dáng vẻ chịu đựng ấy khiến lòng Cố Nguyệt Hoài như bị bóp nghẹt.
Cố Nguyệt Hoài tuy thông cảm với nỗi lòng người mẹ khi nhìn thấy đứa con gái bé nhỏ gia đình nâng niu, lúc ra cửa đi làm còn tươi cười rạng rỡ, trở về lại ... Nhưng cũng không thể đứng yên nhìn người khác ức h.i.ế.p Nguỵ Lạc, Nguỵ Lạc cũng chỉ là một người mẹ vô tội bị những hành động thiếu suy nghĩ của đám người trẻ tuổi liên luỵ, mà từ một người phụ nữ mạnh mẽ, lưng thẳng tắp trong sự nghiệp đến cuối đời còn phải khom lưng uốn gối vì con cái mà thôi.
Nga
Cố Nguyệt Hoài tiến lên đi cản, Yến Thiếu Ngu nhíu mày, cẩn thận che chở cô, e sợ cho cô bị người mẹ đang đau lòng tức giận kia vô tình đả thương .
Người phụ nữ vừa trông thấy Cố Nguyệt Hoài cùng Yến Thiếu Ngu đột nhiên xuất hiện, mặt trầm xuống, ánh mắt đầy cảnh giác và căm phẫn: “A ! Hay nhỉ ! Hoá ra hôm nay cô đến đây còn mang theo cả người giúp đỡ cơ đấy ? Như thế nào ? Muốn cậy người đông thế mạnh ức h.i.ế.p con gái tôi không có chỗ chống lưng? Tôi nói cho mấy người biết — tôi không sợ! Tôi sẽ kiện hết! Mấy người đừng hòng uy h.i.ế.p gia đình tôi!”
Ngụy Lạc mấp máy môi, muốn mở miệng giải thích đôi câu, nhưng vừa chạm vào ánh mắt đầy chán ghét và phòng bị của người phụ nữ trước mặt, tất cả lời định nói đều nghẹn lại nơi cổ họng. Người từng là nữ chủ biên sắc sảo, ăn nói lanh lẹ, xử lý tình huống đâu ra đấy, giờ đây trông như đã trở thành một người hoàn toàn khác — mỏi mệt, khép kín, và bất lực.
Cố Nguyệt Hoài bước lên một bước, ánh mắt ôn hòa, ngữ điệu không cao không thấp, vững vàng mà rõ ràng:
“Thím à, thím đừng vội, nghe cháu nói mấy lời đã. Cháu tên là Cố Nguyệt Hoài, trước kia là đồng nghiệp của Thanh Lam ở 《 quần chúng nhật báo 》 , sau này vì lý do cá nhân nên đã xin nghỉ. Thanh Lam hẳn cũng từng nhắc đến cháu, trước đây cô ấy hay đến nhà cháu ăn cơm, nói chuyện.”
Ánh mắt người phụ nữ khựng lại trên gương mặt cô gái trẻ. Một lát sau, nước mắt ngân ngấn dâng lên trong mắt bà, giọng run run:
“Cố Nguyệt Hoài… tôi nhớ ra rồi. Cái tên này, con bé Thanh Lam nhắc đến không ít lần.”
Nhìn thấy thần sắc đối phương dần dịu lại, Cố Nguyệt Hoài liền nhân cơ hội tiếp lời, ánh mắt nghiêm túc mà chân thành:
“Hôm nay cháu tới, chỉ muốn gặp Thanh Lam một chút. Thím có thể vào hỏi giùm cháu một tiếng được không ạ? Nếu cô ấy không muốn gặp, cháu cũng không ép.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2191.html.]
Người phụ nữ im lặng hồi lâu, không nói lời nào, chỉ quay người bước vào trong nhà, khép cửa lại. Bà không hứa hẹn điều gì, cũng không tỏ thái độ gay gắt. Nhưng chỉ riêng việc không từ chối thẳng, đã là một bước tiến.
Gió nhẹ lướt qua hành lang vắng, mang theo mùi ẩm mốc của những ngôi nhà lâu năm. Cố Nguyệt Hoài quay đầu, thấy Ngụy Lạc vẫn cúi gằm mặt từ nãy đến giờ, liền nhẹ giọng hỏi:
“Dì Ngụy, dì ổn chứ?”
Ngụy Lạc như giật mình tỉnh lại, vội lắc đầu, cười gượng:
“Không sao… sớm đã quen rồi. Dù sao người ta cũng là cha mẹ có con bị hại, trong lòng đau, có mắng chửi cũng là lẽ thường.”
Cố Nguyệt Hoài trầm mặc. Cô không biết nên an ủi thế nào. Những lời xót xa lúc này dù có hay đến đâu cũng chẳng thể xóa nhòa được sự tổn thương âm ỉ suốt thời gian qua. Ngược lại, cô nghĩ tới nguyên nhân cội rễ của mọi chuyện, hỏi:
“Lý Hướng Tiền đâu rồi? Sau khi xảy ra chuyện, anh ta có đến đây không? Có phải là ... anh ta đã rời đi huyện Thanh An, quay trở về Hương Giang rồi không ?”
Ngụy Lạc vội lắc đầu:
“Không, nó không quay về Hương Giang. Sau này… cũng sẽ không về nữa. Nó nói sẽ ở lại huyện Thanh An.”
Bà nhìn về phía cánh cửa nhà họ Vạn, thanh âm hạ thấp, mang theo một tia day dứt:
“Chuyện của Thanh Lam, nó cũng có một phần trách nhiệm. Nó biết mình sai, nên vẫn luôn muốn bù đắp, thường xuyên lui tới, nhưng Thanh Lam và cha mẹ cô ấy … nhất quyết không chịu gặp.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu. May mắn , Lý Hướng Tiền chưa đến mức hoàn toàn vô trách nhiệm. Ít ra còn có lương tri, còn có ý muốn bù đắp, không uổng đọc sách thánh hiền.