Nghe hết đầu đuôi câu chuyện, Cố Nguyệt Hoài khẽ mím môi, ánh mắt trầm xuống, như có gì nặng trĩu đè lên ngực. Cô im lặng không đáp, chỉ nhẹ nhàng từ biệt mọi người trong tổ rồi rảo bước rời khỏi tòa soạn.
Yến Thiếu Ngu đứng đợi ở ngoài, trông thấy sắc mặt cô khác lạ thì liền chau mày, cất tiếng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cố Nguyệt Hoài hít sâu một hơi, tự điều chỉnh tâm trạng, phải mất vài giây mới trả lời được:
“Thanh Lam gặp chuyện rồi. Anh theo em, em muốn đến một nơi.”
Yến Thiếu Ngu biết tính cô, thấy vẻ mặt cô như vậy thì không hỏi nhiều, chỉ khẽ gật đầu.
Hai người cùng lên xe, dưới sự chỉ dẫn của Cố Nguyệt Hoài, xe đạp lăn bánh đưa họ đến một khu tập thể nhỏ.
Nga
Nơi này dù không sang trọng nhưng gọn gàng sạch sẽ, những dãy nhà được quét vôi mới, hàng cây ven đường trổ lá xanh rì, không khí tĩnh lặng đến lạ thường. Đây rõ ràng là khu nhà dành cho cán bộ cấp bậc không thấp, không giống những khu xập xệ hay chen chúc ngoài rìa huyện.
Cả hai dừng trước một căn hộ nhỏ. Cố Nguyệt Hoài tiến lên, gõ cửa. Một lúc sau, cánh cửa hé mở, lộ ra gương mặt tiều tụy của Ngụy Lạc. Trông thấy cô, Ngụy Lạc hơi sững người, thoáng có chút kinh ngạc:
“Tiểu Cố? Sao cháu lại đến đây?”
Cố Nguyệt Hoài không vòng vo, ánh mắt nghiêm túc:
“Dì Ngụy, cháu vừa ghé qua 《 quần chúng nhật báo 》 , nghe nói chuyện của Thanh Lam… nên cháu tới tìm dì.”
Ngụy Lạc thoáng ngẩn người, rồi dường như đã hiểu ra, chậm rãi đẩy rộng cánh cửa:
“Vào đi.”
Khi bà vừa quay người mới phát hiện ra người đàn ông theo sát sau lưng Cố Nguyệt Hoài. Bà nhìn kỹ một lúc rồi hỏi, giọng có phần ngạc nhiên:
“Đây là… đối tượng của cháu à? Sắp cưới rồi sao?”
Yến Thiếu Ngu khẽ gật đầu, thái độ nhã nhặn nhưng kín đáo, không nhiều lời, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô.
Cố Nguyệt Hoài đáp nhẹ, giọng không giấu được vẻ trân trọng và nghiêm túc:
“Bọn cháu đã đăng ký kết hôn, sắp tổ chức tiệc rượu kết hôn ở quê nhà. Hôm nay vốn định báo tin vui cho Thanh Lam, nào ngờ vừa đến tòa soạn lại nghe chuyện như thế. Biết dì vẫn chưa về Hương Giang, nên cháu lập tức đến tìm dì. Cháu muốn nhờ dì dẫn cháu đến gặp Thanh Lam.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2190.html.]
Nụ cười nơi khóe môi Ngụy Lạc dần nhạt đi, thay vào đó là một nỗi u buồn không che giấu. Bà cất tiếng chậm rãi, như đang cân nhắc từng lời:
“Dì cũng không ngờ mọi việc lại thành ra như vậy…”
Bà rót trà cho hai người, song Cố Nguyệt Hoài không mảy may động đến. Đôi mắt cô đăm đăm nhìn Ngụy Lạc, trong giọng nói mang theo sự sốt ruột lẫn lo âu:
“Thanh Lam hiện giờ thế nào rồi ạ? Cháu không biết địa chỉ của cô ấy, nên đành tìm đến dì.”
Ngụy Lạc khẽ lắc đầu, một lúc sau mới lên tiếng:
“Từ lúc chuyện xảy ra tới nay, Thanh Lam không bước chân ra khỏi nhà. Dì cũng đã mấy lần tới tìm Thanh Lam, nhưng đều bị từ chối. Chuyện này rốt cuộc là cùng Hướng Tiền có quan hệ, dì hẳn là phải cho Thanh Lam một lời giải thích."
Cố Nguyệt Hoài nghe vậy, mày khẽ cau lại, rồi quả quyết đứng dậy:
“Dì, dẫn cháu đi gặp cô ấy đi. Dù Thanh Lam không muốn gặp người khác, nhưng cháu muốn tận mắt nhìn thấy cô ấy một lần.”
Ngụy Lạc nhìn cô, ánh mắt pha lẫn cảm động và lo lắng. Bà gật đầu sau một thoáng do dự:
“Như vậy cũng tốt . Lúc trước ở toà soạn, nhìn cháu và Thanh Lam khá thân thiết. Bây giờ cháu đến nói chuyện với Thanh Lam, biết đâu có thể giúp Thanh Lam gỡ bỏ khúc mắc trong lòng. Thanh Lam mới bao nhiêu tuổi đâu, tiền đồ còn dài, không thể vì cú vấp ngã này mà tự nhốt mình mãi trong bóng tối. Tương lai không thể để bị hủy hoại như thế được.”
Yến Thiếu Ngu vẫn ngồi im, im lặng làm nền, không xen vào chuyện của hai người.
Ba người rời khỏi nhà, men theo lối nhỏ tới một khu tập thể cũ kỹ. Dãy nhà ba tầng nằm lọt thỏm giữa mảng sân xi măng rộng, từng mảng tường bong tróc vì mưa nắng, nhưng vẫn còn giữ được chút trật tự và yên ổn đặc trưng của thời kỳ bao cấp. Ngụy Lạc đi trước dẫn đường, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng khi họ dừng trước căn hộ ở tầng ba.
Bà bước đến, gõ cửa hai tiếng, rồi lùi lại nửa bước. Một lát sau, cánh cửa hé mở, hiện ra gương mặt mệt mỏi, hằn dấu thời gian của một người phụ nữ lớn tuổi. Khi ánh mắt bà ấy chạm vào Ngụy Lạc, không hề có lấy một tia thân thiện, chỉ có oán trách tràn đầy.
“Cô lại đến nữa à?” Giọng bà rít qua kẽ răng, đầy căm hận. “Chúng tôi đã nói rõ ràng rồi — Thanh Lam không muốn gặp cô! Cô buông tha cho chúng tôi đi được không? Đừng mang mấy đồng tiền dơ bẩn đến nữa. Chúng tôi không cần! Cút đi!”
Câu nói cuối cùng như lưỡi dao, c.h.é.m thẳng vào lòng Ngụy Lạc. Gương mặt bà bỗng chốc xám ngắt, ánh mắt trống rỗng, như vừa bị ai rút hết sinh khí.
Cố Nguyệt Hoài đứng bên cạnh, tận mắt chứng kiến tất cả, trong lòng không khỏi đau nhói. Ngụy Lạc là một người phụ nữ từng lăn lộn thương trường, khi đối đầu với vô số dư luận phức tạp trong ngành xuất bản và báo chí, hay khi đối mặt với những thất bại trong cuộc sống, bà luôn điềm đạm, vững vàng như một tòa núi lớn. Vậy mà giờ đây, trước những lời sỉ vả, bà lại không cãi nổi một câu, cũng không có nổi dũng khí ngẩng đầu.
Ngụy Lạc cắn môi, cúi người thật thấp, đôi vai khẽ run: “Tôi xin lỗi.”
Câu nói này, như dốc ra từ tận đáy lòng, không mang theo phản bác, không có một lời biện minh, chỉ còn lại ăn năn.