Nhớ đến những chuyện trong quá khứ, Yến Thiếu Ngu không kìm được mà vươn tay ôm cô vào lòng. Cằm anh nhẹ tựa lên vai cô, khẽ ngửi mùi hương dịu dàng, quen thuộc vương trên mái tóc, cái mùi đặc trưng của không gian Tu Di trên người cô, bên môi nở nụ cười mãn nguyện.
Sau những biến cố xảy ra, anh cảm thấy mình vẫn là thực may mắn.
Nga
May mắn vì khi ấy dù anh sắt đá, cô vẫn đủ dịu dàng để lay động.
May mắn vì giữa những tháng ngày bão tố, cô chưa từng quay lưng rời đi.
Cố Nguyệt Hoài cũng nhẹ nhàng ôm lấy anh, lông mi cong cong rủ xuống, giọng điệu vừa mềm mại vừa chọc ghẹo: “Chậc, đồng chí Yến thanh niên trí thức dạo này đúng là càng ngày càng bám người đấy nhé.”
“Bám vợ mình thì có gì sai?” Yến Thiếu Ngu đáp rất đỗi thản nhiên, còn nghiêng người đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô, như lời tuyên bố chủ quyền ngọt ngào.
Cố Nguyệt Hoài chớp mắt, gương mặt thoáng chốc ửng hồng. Đôi mắt đen láy long lanh như hồ thu, ánh nhìn vừa xấu hổ vừa giận dỗi. Trong lòng không khỏi buồn bực: Yến Thiếu Ngu rốt cuộc là làm sao vậy ? Giống như được đả thân hai mạch Nhâm Đốc, lời ngọt ngào khiến cô mặt đỏ tim đập loạn há mồm liền tới.
Yến Thiếu Ngu mặt tỉnh bơ, chỉ nhướng mày nói: “Đi thôi, chẳng phải em nói muốn lên huyện sao?”
Hai người cùng nhau đi xe đạp lên huyện.
Điểm đến đầu tiên là trụ sở của 《 quần chúng nhật báo 》 . Đúng giờ này, mọi người đã điểm danh xong, bên trong hẳn đã vào ca làm việc. Vừa đến nơi, Cố Nguyệt Hoài không chần chừ, nhanh chóng bước về phía văn phòng Tổ Ba, dù đã hơn nửa năm không quay lại, nhưng con đường đến đó thì cô vẫn không quên.
Cô đứng trước cửa, nhẹ gõ mấy tiếng. Bên trong văn phòng, các đồng nghiệp ngẩng lên nhìn, ánh mắt hiện rõ vẻ bất ngờ.
Dù lúc trước, khi cô cùng Ngụy Lạc rời khỏi đơn vị, đã có không ít người cho rằng cả hai sẽ chẳng bao giờ quay lại, nhưng dù sao cũng từng là đồng sự, từng cùng ngồi một phòng, chia nhau từng phần công việc, từng đối mặt với những bài viết chịu kiểm duyệt gắt gao. Có thể lạ lẫm, nhưng không đến mức lạnh nhạt.
Một người phá tan sự im lặng đầu tiên, giọng ôn hoà mà vẫn giữ được sự thân thiết:
“Ơ kìa, Nguyệt Hoài! Lâu quá không gặp. Sao hôm nay rảnh rỗi đến đây thế? Có chuyện gì thì cứ nói, nếu giúp được, tụi tôi chắc chắn sẽ giúp!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2189.html.]
Cố Nguyệt Hoài khẽ mỉm cười, ánh mắt lần lượt lướt qua từng gương mặt quen thuộc trong phòng. Nhưng chỉ vài giây sau, nét cười nơi khóe môi cô dần tắt, thay vào đó là vẻ nghi hoặc rõ rệt. Cô chau mày hỏi:
“Hôm nay Thanh Lam với Bân Bân không đi làm sao?”
Cô ở 《 quần chúng nhật báo 》 đi làm thời gian lâu như vậy, Vạn Thanh Lam cùng Hoàng Bân Bân gần như chưa từng nghỉ, hôm nay như thế nào lại nghỉ ? Hơn nữa, còn là cả hai cùng nghỉ ? Rủ nhau tư bôn a ?
Câu hỏi vừa thốt ra, không khí trong phòng lập tức chùng xuống. Vài người đưa mắt nhìn nhau, thoáng có chút do dự, rồi một người lên tiếng, giọng thấp hẳn đi:
“Cô chưa nghe gì thật sao?”
Cố Nguyệt Hoài lập tức cảnh giác, chân mày chau lại: “Có chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì với họ rồi?”
Thời gian đầu sau khi rời khỏi toà soạn, Vạn Thanh Lam vẫn hay tranh thủ lúc rảnh chạy tới đại đội sản xuất Đại Lao Tử thăm cô. Nhưng từ sau khi cô được điều động đi học lớp huấn luyện bác sĩ, lại được phân công về bệnh viện huyện, công việc bộn bề, vừa phải học vừa phải thực hành, vừa phải lo cho Yến Thiếu Ngu ở tiền tuyến. Cô mải mê với những nhiệm vụ mới, cũng không để ý đến việc Vạn Thanh Lam không còn đi tìm cô.
Có người trong nhóm thấp giọng nói rõ:
“Vạn Thanh Lam... bị cho thôi việc rồi. Còn Hoàng Bân Bân thì hôm nay xin nghỉ phép, không đến.”
Câu nói như một cú đánh mạnh vào tâm trí Cố Nguyệt Hoài. Cô đứng sững trong giây lát, vẻ mặt khó tin:
“Thôi việc? Sao lại bị cho thôi việc? Vì lý do gì?”
Lúc ấy, cô nhớ rằng Vạn Thanh Lam không bị cuốn tiến vào “sự kiện Hoàng Thịnh ”, không có liên lụy gì trong đó. Huống hồ, nếu thật sự vì vụ đó mà truy trách nhiệm, thì Thanh Lam đáng lý phải rời đi cùng cô và Ngụy Lạc từ trước rồi – chứ sao lại để đến bây giờ mới xử lý?
Cho nên ... Vạn Thanh Lam rốt cuộc là vì sao bị sa thải ?
Nhìn vẻ mặt mơ hồ và hoang mang của Cố Nguyệt Hoài, bản tính thích chuyện thị phi trong mỗi người như bị châm ngòi, từng câu từng chữ thi nhau tuôn ra. Kẻ chen ngang, người nối lời, chỉ một thoáng đã xâu chuỗi toàn bộ sự việc, càng nói, giọng điệu càng xen lẫn vẻ khinh miệt lẫn mỉa mai.