“Bí thư chi bộ nói những lời này... cháu nghe không hiểu ạ?” – Cố Nguyệt Hoài hơi nghiêng đầu, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc xen chút thận trọng. Cô không tùy tiện suy đoán ý nghĩa sau lời cảm ơn ấy, vì từ khi may mắn được sống lại một đời, cô chỉ làm việc mình nên làm.
Ngay lúc ấy, Vương Bồi Sinh bước vào, tay cầm tờ giấy khen còn mới tinh, vừa vặn nghe thấy lời cô. Ông nheo mắt cười, giọng đôn hậu:
“Tiểu Cố à, bí thư chi bộ cảm ơn cháu là vì chuyện lần trước cháu đề xuất trồng thêm khoai lang đỏ đấy. Cũng may khi ấy hai người bọn chú lựa chọn lắng nghe ý kiến của cháu, kịp thời thay đổi cách làm. Nếu không, đợt châu chấu vừa rồi lan khắp nơi, đại đội ta làm sao tránh khỏi thiệt hại nặng nề? Nhờ khoai lang đỏ mà giờ này chúng ta không chỉ vẫn còn có cái ăn, mà ngay cả heo cũng không bị đói. Chứ nếu vẫn cố chấp bám theo vụ lúa mạch, e rằng giờ chẳng còn cười nổi nữa.”
Lúc này Cố Nguyệt Hoài mới dần hiểu ra lý do khiến không khí trong đại đội hôm qua khác hẳn với khung cảnh tiêu điều suốt dọc đường cô trở về. Người người vui vẻ, tinh thần phấn chấn – hoàn toàn trái ngược với sự hoảng loạn, lo toan nơi những đại đội bị nạn khác. Một phần trong cô bỗng chùng xuống, cảm giác biết ơn và áy náy đan xen nhau.
Thực ra, những gì cô làm không xuất phát từ tài giỏi gì – chỉ là tận dụng ký ức đời trước, cô nhớ rõ vào khoảng thời gian này, nạn châu chấu lan tràn từ phương bắc, gây tổn thất nghiêm trọng cho các vùng trồng lúa mạch. Dù sao cũng sinh ra và lớn lên ở nơi này, cô không nỡ để mọi người phải chịu cảnh đói rét, chỉ đơn giản đưa ra đề xuất thay đổi cây trồng, gợi ý tăng diện tích khoai lang đỏ – loại cây tuy bình dân nhưng có sức sống mãnh liệt, củ chắc bụng, lá có thể tận dụng nuôi heo, phù hợp với điều kiện kinh tế tự túc tự cấp.
Nga
Lúc nói ra đề xuất này, cô chỉ là thử vận may, biết sẽ rất khó để thay đổi được ý kiến của mọi người, cho nên khi bí thư chi bộ một thời gian dài chưa quyết, cô còn tưởng lời đề xuất đó đã bị cự tuyệt. Không ngờ, cuối cùng Vương Phúc và Vương Bồi Sinh lại quyết định nghe theo cô. Sau này, cô mới biết để đưa ra quyết định điều chỉnh kế hoạch vụ xuân, hai người họ đã phải đối mặt với không ít lời dèm pha, bất chấp những ánh mắt nghi hoặc từ xã viên, thậm chí là sự mỉa mai của những đại đội khác.
Và rồi kết quả cuối cùng đã chứng minh niềm tin của họ không đặt sai chỗ.
Sau đợt châu chấu dữ dội ấy, chính Đại Lao Tử đại đội là nơi chịu thiệt hại ít nhất.
Vương Phúc cầm lấy tờ giấy khen từ tay Vương Bồi Sinh, đưa đến trước mặt Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt hiện rõ niềm tự hào:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2186.html.]
“Cháu chính là phúc tinh của đại đội chúng ta.”
Cố Nguyệt Hoài nhìn tờ giấy, tên mình in đậm nét rõ ràng, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả. Không phải tự mãn, mà là một nỗi nhẹ nhõm sâu sắc, xen lẫn cảm động. Đôi môi cô cong lên một nụ cười dịu nhẹ:
“Chú nói vậy là đề cao cháu quá rồi. Cháu chỉ nghĩ đơn giản rằng: Bây giờ Nhà nước đang vận động tăng cường chăn nuôi, mà khoai lang đỏ tuy không ngon như lúa mạch nhưng dễ trồng, chống chịu tốt, lại còn tận dụng được lá để nuôi heo, không phí chút nào, tại sao ta lại không thể tăng diện tích trồng lên. May mắn, may mắn nó đã giúp đỡ đại đội ta vượt qua thiên tai.”
Vương Phúc bật cười sảng khoái, giơ tay khoát nhẹ:
“Không có chuyện gì là tình cờ cả, cháu à. Có khi tổ tiên phù hộ thật đấy, đưa cháu đến đây để cứu đội chúng ta.”
Dẫu là lời nói nửa đùa nửa thật, nhưng cũng nói lên tâm ý mọi người dành cho cô.
Tuy vậy, trong bối cảnh xã hội những năm 70, nói đến “phúc tinh” nghe hơi mê tín, không tiện công khai ca ngợi như thế. Bởi vậy trong giấy khen chỉ ghi: “Có thành tích xuất sắc, đóng góp quan trọng trong việc định hướng sản xuất và giảm thiểu thiệt hại do thiên tai.” Từ thời điểm này, Cố Nguyệt Hoài đã trở thành xã viên ưu tú nhất của Đại Lao Tử đại đội, cũng là người duy nhất được trao danh hiệu ưu tú tính đến thời điểm này.
Rời khỏi khu chăn nuôi, Cố Nguyệt Hoài không quên quay đầu mỉm cười, chân thành mời Vương Phúc và Vương Bồi Sinh tới dự tiệc rượu kết hôn của mình.