Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 2184

Cập nhật lúc: 2025-05-30 02:05:43
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng siết tay Yến Thiếu Ngu dưới gầm bàn, như muốn truyền một chút ấm áp và vững tin cho anh. Cô nghiêng đầu, thấp giọng nói:

“Anh đừng để bụng. Nhà em không thiếu gì, mà em cũng không cần mấy thứ hình thức đó.”

Giọng cô dịu dàng, ánh mắt lại vô cùng kiên định. Ở thời điểm này, dù Yến Thiếu Ngu đã đeo quân hàm thiếu tá, mỗi tháng có trợ cấp ổn định, nhưng để ngay lập tức chuẩn bị đầy đủ sính lễ, quần áo cưới, mâm quả… thì vẫn là một gánh nặng không nhỏ. Huống chi, trong tình hình cả nước còn chưa hết khó khăn, cưới xin không thể cứ theo quy củ xưa mà làm.

Cô thật lòng không bận tâm. Đời người, sống cùng nhau là quan trọng nhất. Những thứ phù phiếm bày biện ra cho thiên hạ xem xét, nếu chỉ để chứng minh tình cảm giữa hai người, thì có đáng không? Bởi vì —

Yêu thương không cần chứng minh, càng không cần được phô bày.

Người khác hiểu hay không hiểu, đâu quan trọng bằng việc trong lòng hai người đều biết rõ: họ đã trải qua những gì, họ đã yêu sâu đậm ra sao — không chỉ một kiếp này, mà là cả hai đời.

Ở thời đại này, chuyện kết hôn của cán bộ, quân nhân đều có tổ chức sắp xếp. Họ đã nộp đơn xin phép, đã được phê duyệt, cũng đã đi lĩnh chứng. Theo pháp luật và cả tình cảm, họ đã là người một nhà. Tiền của cô cũng là tiền của anh. Mà người một nhà thì không cần tính toán hơn thua, càng không cần phải nói lời khách sáo.

Cô dừng lại một chút, rồi khẽ cười:

“Anh cứ yên tâm. Em là người của quân đội, là người của anh rồi. Sau này sống trong khu quân y, mấy thứ quần áo cưới hay vật phẩm sính lễ, có thì tốt, không có cũng chẳng sao. Thời buổi này, ai còn so đo mấy chuyện đó nữa?”

Nghe cô nói, ánh mắt Yến Thiếu Ngu càng thêm dịu dàng. Anh biết rõ cô là người thế nào, hiểu cô luôn lý trí, không cầu vật chất, nhưng càng như vậy, anh lại càng thấy bản thân cần phải cố gắng nhiều hơn để xứng đáng với cô.

Cố Chí Phượng lúc này cũng nhẹ giọng phụ họa:

“Cưới hỏi giản dị là được rồi. Bày dăm bảy bàn cơm, mời bà con thân thích đến chung vui. Giữ được cái tình là quan trọng nhất. Chứ cưới rình rang quá, chưa chắc đã hay. Cái thời này, ai cũng chật vật, làm rầm rộ lên dễ bị người ta dị nghị, dèm pha. Cứ sống với nhau cho thật tử tế, mới là điều đáng quý.”

Nga

Những lời này, vừa thực tế, vừa thấm thía. Lời của một người từng trong cảnh gà trống nuôi con nhiều năm, nên càng có sức nặng. Sự bình thản ấy khiến cả mâm cơm như dịu lại.

Bên kia bàn, Cố Đình Hoài nhìn Bạch Mân một cái, trong lòng dâng lên một cảm giác khó nói.

Anh cũng từng nghĩ, nếu có thể, nhất định sẽ cho vợ mình những điều tốt đẹp nhất. Nhưng hiện giờ, anh không dám nói ra những lời đó bởi vì mọi thứ anh có lúc này… đều do em gái mang đến.

Nghĩ đến đó, anh lặng lẽ quay mặt đi, không để ai nhìn thấy đáy mắt cay cay.

Làm một người đàn ông, chẳng có gì đau lòng hơn việc không thể là chỗ dựa cho người mình thương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2184.html.]

Lúc này, Yến Thiếu Ngu bỗng nghiêm giọng, ngữ điệu không cao nhưng đầy khí chất của một quân nhân đã trải qua rèn luyện nghiêm cẩn:

“Anh ba yên tâm. Những gì người khác có, Nguyệt Hoài của em, tuyệt đối sẽ không thiếu một thứ nào.”

Từng chữ anh nói đều rõ ràng, dứt khoát, như thể đã khắc ghi trong lòng từ lâu. Một lời cam kết ngắn gọn nhưng đủ sức đập tan mọi ngờ vực, cũng chính là câu trả lời đanh thép nhất dành cho người nhà cô.

Cố Nguyệt Hoài khẽ nghiêng đầu nhìn anh. Ánh mắt anh vững vàng như núi, ánh lên tia sáng dịu dàng nơi đuôi mắt, tựa như đang nói với cô rằng—anh đã sớm chuẩn bị tất cả, chỉ chờ ngày nắm tay cô bước vào cuộc sống mới. Trong ánh nhìn ấy, không có chút bối rối hay lo toan, chỉ có niềm kiên định và thấu hiểu đến từ tận đáy lòng.

Từ trước đến nay, anh chưa từng để cô phải chịu một chút thiệt thòi nào, dù là trong lời nói hay trong hành động. Trong thời đại còn nhiều thiếu thốn như hiện tại, một người đàn ông dám hứa với vợ tương lai như thế, không phải vì anh giàu có, mà là vì anh có trách nhiệm và quyết tâm.

Khóe miệng Cố Tích Hoài cũng bất giác cong lên, nở một nụ cười nửa đắc ý, nửa yên lòng, anh quay sang vứt cho lão cha một ánh mắt dạt dào đắc ý.

Cố Tích Hoài nâng chén rượu, giọng dõng dạc:

“Được! Anh ba xem trọng cậu !”

Khoảnh khắc đó, nét căng thẳng trên khuôn mặt Yến Thiếu Ngu dịu xuống. Anh cụng ly với Cố Tích Hoài, sau đó quay sang nhìn Cố Nguyệt Hoài lần nữa, trong mắt ánh lên sự tin cậy và dịu dàng không nói thành lời.

Sự thay đổi nơi nét mặt anh cả không lọt khỏi ánh nhìn của Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly. Hai người họ đều lặng lẽ cụp mi, nơi khóe mắt ánh lên tia sáng lấp lánh. Từ sau khi Yến gia gặp biến cố, họ đã không còn thấy anh cả nở nụ cười. Người từng kiệt ngạo lại trương dương như ánh mặt trời , vào một ngày lại trở nên lạnh lùng và trầm mặc ấy, hôm nay lại vì một người con gái mà dịu xuống, vì tương lai tốt đẹp mà chuẩn bị cùng mong chờ. Trong lòng họ thoáng hiện lên một cảm xúc xót xa, xen lẫn cảm động.

Nếu cha mẹ còn ở bên cạnh , nếu Yến gia vẫn còn nguyên vẹn, có lẽ giờ phút này, họ đã cùng nhau chuẩn bị cho một hôn lễ vui vẻ nhất, rộn ràng nhất, ấm cúng nhất.

Trên bàn cơm, không khí trở nên náo nhiệt, ai nấy đều buông bỏ mọi lo âu, bắt đầu bàn bạc cụ thể về việc tổ chức hôn lễ. Ban đầu, gia đình dự định cưới Cố Đình Hoài và Bạch Mân trước. Nhưng xét thấy thời gian nghỉ phép của Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài không nhiều, liền quyết định để hai người họ cưới trước, tránh lỡ dở rồi lại phải chờ đợi mỏi mòn.

Yến Thiếu Ly tươi rói kéo tay Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt sáng lên như đứa trẻ được tặng món quà yêu thích:

“Chị dâu! Mai mình bắt đầu treo lụa đỏ, dán chữ hỷ nha? Em làm chỗ cửa sổ, chị lo phần cổng nhé?”

Bạch Mân cũng mỉm cười dịu dàng, giọng nói tràn đầy thiện chí:

“Chị sẽ xin nghỉ mấy hôm, chị cũng phụ giúp một tay. Có thêm người, chắc chắn sẽ nhanh hơn. Mỗi người một tay, vui mà!”

Trong căn nhà đơn sơ, tiếng cười nối tiếp nhau vang lên như chuỗi chuông bạc, lan tỏa khắp gian phòng.

Không phải mâm cơm thịnh soạn, không phải của hồi môn rườm rà, mà chính tình cảm chân thành, sự thấu hiểu lẫn nhau, cùng lòng yêu thương đùm bọc mới là thứ khiến mái nhà ấy trở nên ấm áp và trọn vẹn.

Loading...