Cố Nguyệt Hoài nhướn mày, vẻ mặt mang theo bất mãn không hề che giấu, hừ một tiếng, trừng mắt:
“Ăn cơm cũng không ngăn được cái miệng của anh sao?”
Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly ngồi bên cạnh liếc nhau, không hẹn mà cùng bật cười. Ánh mắt rõ ràng là đang mong chờ xem anh cả bị “anh vợ” làm khó dễ thế nào.
Chỉ có Yến Thiếu Ngu là vẫn điềm nhiên như cũ, không hề bị ảnh hưởng bởi lời chọc ghẹo. Sắc mặt anh trấn tĩnh, ánh mắt sáng trong, chẳng có lấy một tia lúng túng.
Anh nghiêng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài một chút, ánh nhìn đầy dịu dàng rồi lần lượt hướng về từng người trong nhà, giọng trầm ổn:
“Cha… Anh cả… Chị dâu… Anh ba.”
Bốn tiếng gọi, âm điệu trầm mà rõ ràng, từng chữ đều dứt khoát, chân thành, không chút gượng gạo cũng chẳng hề lấy lệ. Mỗi một tiếng đều là lời thừa nhận – không chỉ với mối quan hệ mới, mà còn là sự hòa nhập thật lòng vào gia đình này.
Cố Chí Phượng nghe đến đây, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt lão luyện của ông thoáng ánh lên một tầng lệ mỏng. Một giây sau, ông cụp mi, che đi cảm xúc đang dâng trào.
Từ nay về sau, Cố Chí Phương ông ... có thêm một đứa con trai !
Cố Đình Hoài và Bạch Mân cũng mỉm cười, lần lượt gật đầu đáp lại. Chỉ có Cố Tích Hoài là chẹp chẹp miệng, thầm tặc lưỡi một tiếng, vẻ mặt bội phục mà nhìn Yến Thiếu Ngu, đối mặt loại này trường hợp cũng có thể thong dong ứng đối ....
Bản lĩnh !
Nga
Đổi vị tự hỏi, nếu một ngày nào đó anh trở thành con rể nhà người ta, ngồi giữa bàn cơm nhà vợ, lại gặp phải anh vợ cố tình làm khó... liệu anh có thể bình tĩnh đối đáp như Yến Thiếu Ngu hôm nay không? .... Sách, không được, anh cần viết một phong thư cho Thanh Lam cẩn thận hỏi một chút, xem nhà cô ấy rốt cuộc có anh em gì đó khó tính hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2183.html.]
Tuy lòng còn đang quanh co tính toán, Cố Tích Hoài ngoài mặt lại ra chiều nghiêm túc, nâng cằm lên, bộ dạng chẳng khác gì một anh vợ “khó tính” chính hiệu. Anh chậm rãi nói, giọng điệu cố ý làm ra vẻ nặng nề, nhưng từng câu từng chữ đều mang theo một tầng ẩn ý sâu xa:
“Tôi nói trước, dù là lúc Cố gia khốn khó nhất, cũng chưa từng để cho Cố Nguyệt Hoài phải nhịn đói hay chịu khổ. Mỗi ngày ba bữa cơm đủ đầy, có thịt có gạo tinh, chưa từng thiếu. Còn nữa, mấy thứ cần có khi làm đám cưới, một cũng không được thiếu. Cậu làm được không?”
Trong lòng anh rất rõ ràng, người ngoài nhìn vào có thể chỉ nghĩ Yến gia là dòng họ sa sút, nhưng một gia đình từng nắm trọng quyền, sao có thể đơn giản mà suy tàn không lý do? Đằng sau sự lặng lẽ đó, chắc chắn có ẩn tình.
Mà cũng chính bởi thế, anh càng phải nhân lúc này gióng một hồi chuông cảnh tỉnh: Cố Nguyệt Hoài là m.á.u thịt của nhà họ Cố, không phải là người có thể dễ dàng mang đi rồi mặc người sắp đặt. Cưới dễ thì coi thường dễ. Không ai có thể đảm bảo tương lai sẽ không đổi thay, nên ngay từ bây giờ, anh muốn thay mặt cả nhà khắc sâu một điều trong lòng Yến Thiếu Ngu — Cố gia là chỗ dựa, không phải vật trang trí.
Bên kia bàn ăn, sắc mặt Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly đồng loạt trở nên ngưng trọng. Nếu là lúc trước, câu nói này chẳng khác gì một câu chọc ghẹo vô thưởng vô phạt, bởi khi ấy Yến gia vẫn là vọng tộc, quyền cao chức trọng, nói một tiếng là có người vâng dạ răm rắp. Nhưng hiện tại…
Gạo, thịt, tứ đại kiện, tiệc rượu… Mỗi một hạng mục đều là tiền. Mà tiền thì... rõ ràng, hiện giờ đến ăn ở còn phải nhờ nhà gái gánh đỡ, còn nói gì đến đại lễ long trọng?
Hai người liếc nhìn nhau, ánh mắt không hẹn mà cùng rơi về phía Yến Thiếu Ngu.
Bọn họ đương nhiên biết, Cố Nguyệt Hoài là người có nguyên tắc, có tự trọng và xứng đáng được yêu thương bằng tất cả những gì tốt nhất. Nhưng hiện thực thì lại như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt: ngay cả khả năng cơ bản để lo một hôn lễ tử tế, bọn họ cũng chưa chắc kham nổi.
Phải biết rằng, đó không chỉ là gánh nặng kinh tế, mà là gánh nặng danh dự — là một lời cam kết, một sự khẳng định vị trí của cô dâu khi bước vào cánh cửa mới.
Cố Nguyệt Hoài khẽ nhíu mày, giọng hơi mất kiên nhẫn:
“Cố Tích Hoài, đừng nói mấy chuyện này nữa, ăn cơm đi.”
Cô không lớn tiếng, nhưng rõ ràng đã có phần không vui. Cô hiểu, anh ba nói những lời kia không phải vì ác ý, chỉ là tính khí thẳng thắn lại hay lo xa, nên mới muốn nhân cơ hội "răn đe" Yến Thiếu Ngu vài câu. Nhưng trong mắt cô, những lời như vậy lại mang theo sự nghi ngờ không cần thiết, thậm chí là một chút tổn thương.
Cố Tích Hoài liếc cô một cái, hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu gắp miếng rau, thầm nghĩ trong lòng: Không biết tốt xấu ! Anh nói mấy lời đó là vì ai ?
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, ánh mắt vẫn không giấu được sự lo lắng chân thành.