Cố Chí Phượng lúc này mới từ trong dòng cảm xúc tự hào xen lẫn kinh ngạc về thân phận mới của con gái và con rể mà bừng tỉnh.
Ông ngước nhìn đôi trẻ đang ngồi trước mặt, ánh mắt ông trầm lại. Bên trong ánh mắt ấy có một tầng tình cảm sâu sắc mà lời nói không thể biểu đạt trọn vẹn — vừa là tự hào, vừa là không nỡ.
Con gái ông, từ khi sinh ra đã là tâm can bảo bối. Dù Cố Nguyệt Hoài lúc trước hay làm nũng hay Cố Nguyệt Hoài hiện tại tính cách quật cường, có chủ kiến, thì trong mắt ông, cô mãi mãi là đứa trẻ nhỏ cần được bảo vệ.
Vậy mà lần này, cô lại không báo trước một lời, trực tiếp lao ra tiền tuyến – nơi khói lửa và tử vong luôn rình rập. Lúc biết tin, ông như c.h.ế.t lặng. Nhưng cũng chính việc ấy khiến ông hiểu ra một điều:
Con gái ông không còn là đứa bé mím môi đòi ông bế nữa, mà đã trưởng thành, đã biết rõ điều mình muốn — và biết chấp nhận trả giá vì nó.
Con gái yêu Yến Thiếu Ngu, không phải thứ tình yêu ngây ngô mộng mị, mà là tình cảm có thể đem cả sinh mệnh ra đặt cược.
Người làm cha như ông, dù trong lòng nghèn nghẹn, cũng không thể không cúi đầu trước quyết tâm ấy.
Ông không muốn trở thành người ngáng đường con. Đặc biệt là khi ông thấy được trong ánh mắt Yến Thiếu Ngu sự tôn trọng, bao dung và quyết tâm — không chỉ với Cố Nguyệt Hoài, mà còn với cả vai trò người chồng, người quân nhân.
Từ lúc trước khi Yến Thiếu Ngu mới tới đại đội sản xuất Đại Lao Tử, qua vài lần tiếp xúc, ông đã nhận ra : Yến Thiếu Ngu tuy trầm tính ít lời, nhưng từng cử chỉ đều chắc chắn, ổn trọng. Không phải loại người chỉ biết mượn lời lẽ để làm vừa lòng người lớn. Đó là dạng đàn ông có thể cùng con gái ông đi qua những ngày khó khăn nhất, cũng có thể nắm tay cô đi đến tận cuối cuộc đời.
Cố Chí Phượng dằn lại những nỗi niềm không tên, nở nụ cười bình thản, nhưng trong lòng là một lớp tình cảm cuộn trào đầy thấu hiểu.
Ông không hỏi thêm gì về tương lai, cũng không kể khổ hay than trách. Chỉ nhấc chén trà lên, nói nhẹ nhàng:
“Phải đấy, chuyện hôn lễ không nên trì hoãn nữa. Cũng đến lúc tổ chức tiệc rượu, mời họ hàng, bằng hữu đến chia vui.”
Cố Nguyệt Hoài thoáng khựng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Chí Phượng, trong đáy mắt ánh lên một tia kinh ngạc. Cô vốn nghĩ, với tính cách của cha, dẫu không phản đối ra mặt thì cũng sẽ nhắc nhở đôi câu, ít nhất cũng sẽ tỏ thái độ làm khó rể mới một chút – dù sao cô cũng là “tiểu bảo bối ” của ông, sắp sửa phải lấy chồng, hơn nữa lại là gả đi xa, về đơn vị nơi biên cương cách trở. Cô từng nghĩ, bằng vai trò người cha, ông hẳn sẽ muốn giữ con gái thêm một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2182.html.]
Vậy mà ngoài dự liệu của cô, hôm nay ông lại đồng thuận dễ dàng đến lạ.
Không nhận thấy ánh mắt ngờ vực của con gái, Cố Chí Phượng bình tĩnh đối diện với Yến Thiếu Ngu. Giọng ông không lớn, nhưng từng chữ đều vững chãi, mang theo sự chân thành không thể nghi ngờ:
“Thiếu Ngu à, nhà này chỉ có một mình Nguyệt Hoài là con gái. Sau này con bé theo cháu trở về đơn vị, sống ở nơi đất lạ quê người, không có người thân bên cạnh, là cha, chú thật sự lo lắng. Mong cháu thương nó nhiều một chút, đừng để nó phải chịu tủi thân."
Là cha, Cố Chí Phượng biết mình không có lý do gì để ngăn cản con cái theo đuổi hạnh phúc, mà bản thân ông cũng không muốn làm như vậy. Nhưng lo lắng, là điều mà người làm cha, dù con một tuổi, 10 tuổi, hay 100 tuổi , dù con có lớn lên trước mắt, hay sinh hoạt ở một nơi xa, cũng chẳng thể nào buông bỏ.
Yến Thiếu Ngu thoáng ngẩn ra. Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng anh dâng lên một thứ cảm xúc vừa nghiêm trọng vừa ấm áp – thứ cảm xúc mà chỉ khi được một người cha thực sự tin tưởng, trao gửi con gái của mình, mới có thể cảm nhận được rõ ràng đến thế.
Anh đặt đũa xuống, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc đáp lời:
“Chú Cố cứ yên tâm. Cháu và Nguyệt Hoài là vợ chồng. Dù mai sau có gặp gian nan hay trở ngại gì, cháu nhất định cũng sẽ đứng về phía cô ấy, bảo vệ và che chở cho cô ấy đến cùng. Chờ khi được đơn vị phê chuẩn nghỉ phép, cháu sẽ đưa cô ấy về thăm nhà.”
Cố Chí Phượng gật đầu, vẻ căng thẳng trong đáy mắt dần dịu lại. Ông trầm giọng:
“Chú biết cháu là người tử tế. Giao Nguyệt Hoài cho cháu, chú cũng an tâm hơn phần nào.”
Bầu không khí trên bàn cơm bỗng trở nên nhẹ nhõm và ấm áp hơn hẳn. Lúc này, Cố Tích Hoài đang cắm cúi ăn mì cũng tranh thủ lên tiếng, giọng vừa hàm hồ vừa trêu chọc:
Nga
“Ấy, không đúng rồi. Giấy kết hôn cũng lãnh rồi, vợ cũng ôm về rồi, mà giờ còn gọi ‘chú’? Gọi một tiếng ‘cha’ cho ra dáng rể hiền đi chứ? Hoặc không thì gọi thử ‘anh ba’ xem nào.”
Lời nói mang chút bông đùa, rõ ràng là đang cố tình trêu chọc Yến Thiếu Ngu, rõ ràng là xem náo nhiệt không chê sự đại.
Cố Tích Hoài tuổi xấp xỉ với Yến Thiếu Ương, nếu không nhờ cuộc hôn nhân này, chắc chắn sẽ chẳng bao giờ nghe được một tiếng “anh ba” từ miệng Yến Thiếu Ngu. Giờ đây có dịp, sao anh lại không nhân cơ hội làm khó một chút?