Yến Thiếu Ngu đứng ở ngưỡng cửa nhìn quanh gian phòng được xây lại từ nền đất cũ. Tường gạch mới còn thơm mùi vôi vữa, bàn ghế xếp ngăn nắp, bát đũa sạch sẽ sáng bóng, từng chi tiết nhỏ đều toát lên hơi ấm của một tổ ấm được vun đắp bằng tình thân.
Trong lòng anh cảm khái: anh thật sự rất có phúc !
Anh ngẩng đầu nhìn về phía Yến Thiếu Ương, Yến Thiếu Ngu khẽ mỉm cười, đi lại gần, vỗ nhẹ lên vai em:
“Ổn rồi chứ?”
Yến Thiếu Ương không trả lời ngay, vành mắt cậu đỏ hoe, cổ họng nghẹn lại như bị chặn bởi trăm ngàn cảm xúc chưa kịp gọi thành lời. Một lát sau, cậu gật đầu thật mạnh, giọng khàn hẳn đi:
“Vâng… đều nhờ chị dâu.”
Trong lòng cậu, anh cả và chị dâu đều quan trọng như nhau. Cậu chỉ mong hai người họ mãi mãi bình an, mãi mãi không phải rời xa nhau.
Yến Thiếu Ngu nghe lời em, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ. Anh hiểu ý em trai, ánh mắt anh lặng lẽ nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài đã đủ nói lên tất cả: anh biết ơn, và hơn hết, anh hiểu rõ: người con gái ấy đã vì anh làm những gì. Sau đó, Yến Thiếu Ngu lại hướng về phía Yến Thiếu Ương, nghiêm túc nói:
“Anh đều biết.”
Tối hôm đó, để kỷ niệm ngày đoàn tụ, Cố Nguyệt Hoài đích thân xuống bếp. Dù mệt sau chuyến đi dài, cô vẫn cố gắng chuẩn bị thêm mấy món ăn nóng hổi. Từng đĩa rau xào, từng bát canh cá, đĩa thịt kho trứng… tất cả đều thơm lừng, lan tỏa khắp căn nhà nhỏ.
Khi mọi người đã yên vị, Cố Nguyệt Hoài lại kể sơ qua những chuyện đã xảy ra trong cuộc hành trình lần này của cô tránh lát nữa mỗi người lại hỏi một lần. Tất nhiên là trong quá trình kể lại đã lược bỏ rất nhiều tình tiết nguy hiểm, cuối cùng nhắc đến chuyện cô và Yến Thiếu Ngu được thăng quân hàm, cả bàn cơm bỗng trở nên im phăng phắc.
Ngay cả ly nước trong tay cũng suýt bị đánh rơi.
Cái danh “quan quân” — ở một vùng quê còn mang nặng ảnh hưởng của nền nếp truyền thống như nơi này — không phải chỉ là chức vị, mà còn đại diện cho thân phận, cho lý tưởng, cho sự tín nhiệm mà tổ chức trao gửi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2181.html.]
Thiếu tá? Trung úy?
Hóa ra... họ hiện giờ đang ngồi cùng mâm với quân nhân chính quy? Không phải trong chuyện kể, không phải trên loa phát thanh, mà là thật sự — m.á.u thịt bằng xương bằng thịt, người thân trong nhà?
Một tiếng “rầm” khe khẽ vang lên, là Cố Chí Phượng bất giác đặt mạnh tay xuống mặt bàn gỗ. Ông lặng lẽ nuốt khan, ánh mắt lặng lẽ đảo qua con gái và con rể, trong lòng cuộn trào bao cung bậc cảm xúc không tên: kinh ngạc, tự hào, xúc động…
Ngược lại, Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly lại không có kinh ngạc quá lớn. Dù sao họ cũng từng lớn lên trong một gia đình danh giá tại thủ đô, lúc Yến gia còn hưng thịnh, ra vào là những cán bộ cấp cao, việc thấy sĩ quan quân đội không phải chuyện hiếm. Tuy nhiên, cái khiến họ cảm thán lúc này không phải hàm vị, mà là tốc độ thăng tiến — chưa đầy một năm, anh cả đã bước lên hàm thiếu tá. Đây không chỉ thể hiện sự tin tưởng của cấp trên, mà còn là minh chứng cho năng lực thực sự, là kết quả của bao tháng ngày gian khổ rèn luyện và chiến đấu.
“Anh cả, chị dâu, thật lòng chúc mừng hai người!” — Yến Thiếu Ương nâng ly, trong tay là chén rượu trái cây do chính Cố Nguyệt Hoài ủ, hương vị dịu nhẹ, mang theo dư âm ngọt ngào.
Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu cùng cụng ly với cậu, ánh mắt họ hướng về phía nhau, mỉm cười, sau đó cùng uống cạn.
Yến Thiếu Ly không quá để tâm tới chuyện quân hàm. Cô luôn là người thực tế và thẳng thắn, chẳng vòng vo, chỉ nhướng mày hỏi thẳng một câu: “Anh cả, lần này về là để tổ chức hôn lễ phải không?”
Nga
Lời hỏi đơn giản nhưng đánh trúng trọng tâm.
Bởi lẽ, dù là ở thành phố hay nông thôn, hôn nhân nếu không qua một nghi thức đàng hoàng, không có mâm cỗ, không có khách khứa chứng kiến, thì trong mắt người ngoài vẫn còn thiếu một phần danh chính ngôn thuận. Một tờ giấy đăng ký kết hôn tuy hợp pháp, nhưng nếu không có nghi thức ràng buộc, rất dễ bị coi nhẹ, nhất là trong bối cảnh xã hội còn đặt nặng hình thức như hiện nay.
Tiệc cưới không chỉ là dấu mốc tình cảm, mà còn là lời tuyên bố trước họ hàng, làng xóm — rằng họ đã là vợ chồng, có tổ có tông, sống chung, chia ngọt sẻ bùi với nhau từ đây về sau.
Yến Thiếu Ngu gật đầu, trầm ngâm một lúc rồi đáp:
“Đúng vậy. Lần này trở về, việc chính là tổ chức hôn lễ. Giấy đăng ký kết hôn bên đơn vị đã làm xong. Sau khi làm xong nghi thức, nghỉ kết hôn hết hạn, cô ấy sẽ cùng anh quay lại quân khu tiếp tục nhận nhiệm vụ.”
Lời anh vừa dứt, cả nhà phút chốc rơi vào tĩnh lặng. Trong không gian ấm cúng của căn nhà, từng tiếng hít thở dường như cũng trở nên rõ ràng hơn.