Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 2177

Cập nhật lúc: 2025-05-29 08:34:29
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên ngoài, Bạch Mân đã chờ sẵn. Vừa thấy Cố Nguyệt Hoài bước ra, cô liền bước nhanh tới, hạ giọng lo lắng hỏi:

"Sao rồi? Thầy có giận không? Không trách mắng gì em chứ?"

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Bạch Mân, Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, nhẹ nhàng nói:"Không sao đâu, thầy không trách gì hết. Mình đi thôi, trên đường về nhà em kể tiếp."

Bạch Mân thở phào, khẽ gật đầu, cùng cô rời khỏi khu nhà chính của bệnh viện. Hai người vừa ra đến cổng liền trông thấy hai bóng người đang đứng chờ nơi bậc tam cấp—là Cố Đình Hoài và Yến Thiếu Ngu.

Thấy Cố Đình Hoài, Bạch Mân bất giác nở nụ cười rạng rỡ. Còn chưa kịp lên tiếng, Cố Đình Hoài đã sải bước tới trước, chủ động nắm lấy tay cô. Bạch Mân hơi sững người, đôi má ửng đỏ, nhưng không hề rút tay về, chỉ để mặc anh dắt mình tiến về phía trước.

Khi tới gần, cô nhẹ gật đầu chào Yến Thiếu Ngu, đối phương cũng lễ độ đáp lại.

Yến Thiếu Ngu cũng nắm lấy tay Cố Nguyệt Hoài. 

Bốn người sánh bước rời khỏi bệnh viện, theo con đường đất đỏ trải dài dẫn về đại đội sản xuất Đại Lao Tử.

Trên đường đi, Bạch Mân không kìm được tò mò, lại nhỏ giọng hỏi han chuyện ở tiền tuyến. Cố Nguyệt Hoài không giấu giếm, từng chi tiết một, từ hành trình đến vùng biên, những ca cấp cứu khẩn cấp, đến cả khoảnh khắc đối mặt với sinh tử trong tiếng pháo rung trời, cô đều kể lại bằng giọng điềm đạm.

Nghe đến đó, sắc mặt Bạch Mân dần tái đi, ánh mắt không giấu nổi vẻ bàng hoàng. Môi cô mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng rồi lại ngừng lại, bởi cô hiểu, tất cả đều đã là chuyện đã qua. Dù có nói bao nhiêu lời lo lắng trách móc, cũng không thể thay đổi thực tại rằng Cố Nguyệt Hoài đã một mình vượt qua ngần ấy hiểm nguy.

Trong lòng Bạch Mân, Cố Nguyệt Hoài luôn là người khiến người khác vừa ngưỡng mộ vừa bất an. Dáng vẻ điềm tĩnh, hành động quả quyết ấy, dù chưa đầy hai mươi, lại khiến người ta tin tưởng hơn bất cứ ai trưởng thành nào. Khi cô đã quyết định, thì chẳng ai lay chuyển nổi. Dẫu con đường ấy gian nguy, cô cũng nhất định sẽ bước đi đến cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2177.html.]

Tóm lại, không xảy ra chuyện gì, người cũng đã bình an trở về, không tổn hao gì, thế là đủ rồi.

Nghĩ vậy, Bạch Mân chỉ khẽ cúi đầu, lặng lẽ đi tiếp, không hỏi thêm gì nữa.

Trên con đường đất đầy bụi đỏ, bốn bóng người in dài dưới ánh nắng chiều. Hai bên là những cánh đồng vừa trải qua trận nạn châu chấu hoành hành—những thân lúa cụt đầu, trơ trọi, xen lẫn những đám cỏ khô lả tả, không khí mang theo mùi ngai ngái của đất sau hạn và mưa vội. Vài con châu chấu còn sót lại vẫn nhảy loạn trong đám cỏ, nhưng rõ ràng, sự tàn phá đã gần đến hồi kết.

Rừng cây ven đường cũng nhuốm màu kiệt quệ. Dưới cái nắng oi nồng của ngày hè, lớp lá dày dặn đã ngả màu úa vàng, từng đám thảm thực vật bị ánh mặt trời hun tới khô xác. Sự sống nơi đây như đang chịu đựng một giai đoạn thử thách cam go, chỉ đợi tiết trời đổi mùa để được tái sinh.

Nga

Cố Nguyệt Hoài bước từng bước vững chãi, ánh mắt không xao động. Cảnh tượng trước mắt, đời trước cô từng nghe kể, cũng từng tận mắt chứng kiến. Mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có thời gian là đổi thay.

Châu chấu dù hoành hành dữ dội đến đâu, rồi cũng sẽ bị con người đẩy lùi. Tai họa lớn cỡ nào cũng sẽ qua, chỉ cần con người còn kiên trì tồn tại, thì dù đổ nát hay thương tích, đều sẽ có ngày được hàn gắn. Vết sẹo có thể khiến người ta nhói đau mỗi khi trái gió trở trời, nhưng chính những vết sẹo ấy cũng là minh chứng cho sự sống sót, cho dũng khí không khuất phục của con người. 

Rồi con người vẫn sẽ đứng lên từ đổ nát, dọn sạch hoang tàn, sống một đời mới càng ngày càng rực rỡ.

Ánh nắng từ phía chân trời dần nghiêng xuống, soi bóng họ trải dài trên con đường đất đỏ, lặng lẽ mà kiên cường, như chính thời đại này — khốc liệt, nhưng đầy hy vọng.

Khi bốn người họ trở về đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử, trời đã hoàn toàn sụp tối. Nhưng cái oi nồng của mùa hè vẫn chưa tan đi, gió thổi qua cũng chỉ như quạt lửa, mang theo mùi đất nồng nặc sau những đợt châu chấu cào phá tàn bạo. 

Dưới gốc cây đại thụ đầu làng, ánh sáng yếu ớt của bóng đèn dầu treo tạm soi mờ những dáng người ngồi tụ lại. Có người vừa bưng bát cơm vừa nói chuyện phiếm, cũng có kẻ lặng lẽ gặm nhấm hạt cơm, lặng lẽ thở dài. Những khuôn mặt ấy không hẳn rạng rỡ, nhưng so với cảnh tượng tiêu điều, hốc hác mà Cố Nguyệt Hoài chứng kiến trên đường từ tuyến trước trở về, thì khung cảnh nơi đây quả thực chính là nhàn nhã tự tại.

 

Loading...