Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 2176
Cập nhật lúc: 2025-05-29 08:20:04
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên đường đi qua, Cố Nguyệt Hoài liên tục nhận được ánh nhìn kinh ngạc từ các bác sĩ và y tá. Nhiều người không nén được vui mừng, liên tiếp lên tiếng chào hỏi, cô khẽ gật đầu đáp lại từng người một.
Cửa phòng làm việc của bác sĩ Lý hé mở. Bên trong, Bạch Mẫn đang khom lưng sắp xếp từng chồng hồ sơ bệnh án dày cộm. Vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt cô lập tức ngấn lệ khi nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài. Giây phút ấy, lý trí không còn thắng nổi xúc động. Bạch Mẫn vứt xấp giấy trong tay xuống, lao tới ôm chầm lấy cô, giọng run run vì nghẹn ngào:
"Cuối cùng cũng về rồi! Chị còn tưởng… còn tưởng em đã gặp chuyện gì rồi cơ!"
Câu nói vừa dứt, Bạch Mân liền vỗ nhẹ mấy cái vào lưng Cố Nguyệt Hoài, như trút giận, như trách móc, nhưng lực đạo lại mềm nhũn – như muốn “dạy dỗ”, lại luyến tiếc làm đau. Nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống, thấm vào vai áo Cố Nguyệt Hoài, như trút bỏ một tháng dài căng thẳng lo lắng đến nghẹt thở.
Cố Nguyệt Hoài không tránh đi, chỉ khẽ siết vòng tay ôm lại, dịu giọng vỗ về:
"Em không sao cả, đã về rồi đây. Trên đường đi cũng không gặp nguy hiểm gì. Giờ bình an rồi, chị đừng lo nữa. Anh cả cũng đi cùng em, đang chờ bên ngoài. Chị thay đồ đi, em cùng thầy nói vài câu, rồi chúng ta cùng nhau về nhà, ăn cơm."
Bạch Mẫn nghe vậy, trong mắt vẫn còn ầng ậc nước nhưng cũng gật đầu, ngoái lại nhìn về phía bác sĩ Lý Tự Ngôn, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Trong phòng giờ chỉ còn lại hai người. Không khí trở nên tĩnh lặng, nhưng không nặng nề. Cố Nguyệt Hoài khẽ bước đến trước bàn làm việc, đứng thẳng người, giọng nói tuy bình tĩnh hàm chứa sự chân thành rõ ràng:
"Bác sĩ Lý, em biết lần này em tự ý rời vị trí công tác mà không kịp báo cáo, thực sự là sai quy định. Nhưng khi đó tình hình ở Hình Kiện rất gấp, em không kịp suy xét thiệt hơn. Em xin lỗi thầy. Nếu có bất kỳ điều gì cần em bù đắp, xin thầy cứ nói, em sẽ chịu trách nhiệm."
Lý Tự Ngôn là người nghiêm khắc, tác phong cứng rắn, lời nói luôn ngắn gọn, dứt khoát. Nhưng dưới lớp vỏ lạnh lùng ấy là một người thầy đầy tâm huyết, nhất là với những học trò có tư chất. Ngay từ khi nhận Cố Nguyệt Hoài vào thực tập tại bệnh viện, ông đã không tiếc công dạy dỗ, từ kỹ thuật tiểu phẫu đơn giản đến nguyên tắc xử lý cấp cứu, thậm chí nhiều lần tự tay thị phạm, truyền đạt lại những kinh nghiệm thực chiến quý báu mà ông tích lũy qua bao năm lăn lộn trong ngành y. Trong mắt ông, cô không chỉ là học trò xuất sắc mà còn là người có khả năng kế tục y đạo.
Chính bởi vậy, suốt thời gian qua, việc đột ngột rời đi không một lời từ biệt vẫn luôn là nỗi canh cánh trong lòng Cố Nguyệt Hoài. Dù có lý do chính đáng, cô vẫn cảm thấy mình có lỗi. Hôm nay quay về, điều cô muốn nhất là được đứng trước mặt thầy, chính thức cúi đầu cảm ơn và xin lỗi, thể hiện lòng biết ơn sâu nặng với người đã dốc tâm bồi dưỡng cô.
Khi ánh mắt ông nhìn thẳng vào cô, không có giận dữ như cô từng nghĩ, cũng không có oán trách. Lý Tự Ngôn tháo kính, đặt nhẹ lên mặt bàn gỗ cũ kỹ, giọng nói khàn khàn mà trầm ổn:
“Khoảng thời gian qua, rốt cuộc là em đi đâu?”
Giọng ông không to, nhưng mang theo một thứ âm sắc khiến người ta không dám qua loa. Không giống một người thầy đang chất vấn học trò, mà giống một trưởng bối thật lòng lo lắng cho người thân.
Cố Nguyệt Hoài trầm mặc trong giây lát. Bao nhiêu suy nghĩ thoáng qua, cuối cùng cô quyết định không giấu giếm điều gì, chậm rãi nói:
“Em đi tiền tuyến. Thầy cũng biết, em đã kết hôn, khi đó nghe tin đơn vị chồng em phục vụ gặp chuyện, trong lòng lo lắng, nên không kịp suy nghĩ gì nhiều… chỉ nghĩ, nhất định phải đi, dù chỉ là để góp một phần sức nhỏ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2176.html.]
Câu nói vừa dứt, Lý Tự Ngôn lập tức bật dậy khỏi ghế, sắc mặt đổi hẳn, kinh ngạc đến mức gần như không tin vào tai mình:
“Em… em nói em ra chiến trường?”
Trong mắt ông ánh lên sự sững sờ. Trước đó, ông chỉ biết cô có việc đột xuất phải rời khỏi huyện Thanh An, chưa từng truy hỏi cụ thể là việc gì, cũng không ngờ cô lại có quyết định vượt ngoài lẽ thường như thế. Trong tiềm thức của ông, Cố Nguyệt Hoài là một cô gái kiên cường, có ý chí, nhưng dù sao cũng chỉ mới mười chín, đôi mươi. Vậy mà lại có thể một mình vượt vạn dặm đến nơi đạn b.o.m không ngớt… Việc này, dù là đàn ông trai tráng chưa chắc đã đủ gan làm.
Nhìn vẻ mặt chấn động của thầy, Cố Nguyệt Hoài cười khẽ, trong lòng lại thấy hơi áy náy. Cô biết phản ứng của ông hoàn toàn dễ hiểu. Với những người khác, việc một cô gái trẻ vượt ngàn dặm xa, một thân một mình ra tiền tuyến, thực sự là điều khó mà tưởng tượng. Huống hồ, nếu không có năng lượng chữa trị cùng những ký ức sót lại từ kiếp trước, bản thân cô cũng chưa chắc đủ bản lĩnh để bước vào chiến trường sinh tử ấy.
Phải biết rằng, thời buổi này, một cô gái bình thường, tay không tấc sắt, một mình rời quê nhà đi xuyên mấy tỉnh, không có người dẫn đường, không có đơn vị tiếp nhận, e rằng chẳng đến được chiến tuyến thì đã bị lừa bán vào thâm sơn cùng cốc, cả đời không có ngày trở về.
Lý Tự Ngôn chậm rãi ngồi xuống, gương mặt vốn nghiêm nghị lúc này lại mang theo chút nặng nề, phức tạp, như thể có quá nhiều điều muốn nói nhưng không tìm được lời lẽ thích hợp. Một lúc sau, ông mới chậm rãi hỏi:
“Vậy sau đây… em định sẽ nhập quân khu sao ?”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, ánh mắt bình tĩnh nhưng chắc chắn:
“Vâng. Quân y tuyến đầu đang thiếu người, em đã được thầy huấn luyện cơ bản, lần này đi lại có chút kinh nghiệm thực tế ở tiền tuyến. Em nghĩ, nếu bản thân còn giúp được gì cho đất nước, thì nên đi tiếp. Những điều thầy dạy em, em chưa từng quên, hôm nay trở lại, chính là muốn đích thân cảm ơn thầy.”
Ánh mắt Lý Tự Ngôn nhìn cô, không còn là của một người thầy với học trò, mà giống như một người lớn đang tiễn đưa con cháu lên đường ra trận. Trong ánh mắt ấy có tự hào, có xót xa, nhưng cũng có sự thấu hiểu.
“Đi đi.” Ông nói, giọng nói hơi khàn nhưng rõ ràng, “Có thể làm quân y, là vì nước vì dân, là chuyện xứng đáng để cả đời ngẩng cao đầu. Tiểu Cố, em là người có năng lực, huyện nhỏ này không giữ được em. Ở đó, em sẽ được phát huy hết khả năng của mình.”
Cố Nguyệt Hoài nhẹ khom người, giọng chân thành: “Tương lai thế nào chưa dám nói, nhưng đời này, em sẽ luôn ghi nhớ những lời thầy dạy dỗ.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ cúi người, giọng chân thành, không một chút khách sáo:
“Tương lai em không dám nói trước điều gì, nhưng cả đời này, những lời thầy dạy, em sẽ không bao giờ quên.”
Lý Tự Ngôn gật đầu, khoát tay như thể muốn che giấu chút xúc động trong đáy mắt:
Nga
“Trở về đi thôi. Trên đường nhớ cẩn thận.”
Cố Nguyệt Hoài không nói thêm lời nào, ra khỏi phòng, lại thuận tay khép cánh cửa lại.