Yến Thiếu Ngu khẽ gật đầu, giọng trầm thấp, thái độ vô cùng trịnh trọng:
“Anh cả yên tâm.”
Nga
Anh là kiểu người không giỏi ăn nói hoa mỹ, lời ít nhưng luôn nặng tựa ngàn cân. Một khi đã nói ra, chính là khắc sâu vào nguyên tắc sống — việc mình chưa chắc làm được, tuyệt đối không hứa suông. Nhưng chỉ cần mở miệng đáp ứng, thì dù có khó khăn đến mấy, anh cũng nhất định sẽ làm đến cùng.
Nghe câu nói ấy, Cố Đình Hoài liền gật đầu, không hề hỏi thêm nửa lời, chỉ dặn dò ngắn gọn:
“Mai hãy đi. Chúng ta cần phải đảm bảo "phố Lương" khôi phục trật tự ổn định. Ngày mai, chúng ta cùng về. Cha và mọi người ở nhà đều nóng ruột lắm. Cậu tự nghĩ cách giải thích cho rõ ràng đi.”
Cố Nguyệt Hoài nghe vậy thì nháy mắt mấy cái, ánh nhìn thoáng chốc ánh lên tia linh động, giọng cười như mang theo vài phần tinh quái:
“Giải thích cái gì? Chủ động nhận sai, lại bồi thêm vài câu mềm mỏng cho ngọt tai, chẳng phải là qua chuyện rồi sao?”
Lời cô vừa dứt, Cố Đình Hoài thoáng trầm mặc. Anh khẽ lắc đầu, quay đi, có phần bất đắc dĩ, vừa giận lại vừa không nỡ trách cô em gái này. Không thể phủ nhận, lời Cố Nguyệt Hoài không sai, em gái anh so với ai càng hiểu rõ tính cách của cha và các anh, bình thường thì lý trí, quật cường, nhưng cũng biết lúc nào nên mềm, lúc nào cần cứng, rất khó để nặng lời với em ấy.
Yến Thiếu Ngu nhìn cô, đáy mắt thấp thoáng ý cười. Anh khẽ siết lấy những đầu ngón tay mát lạnh của cô, nhẹ nhàng mà vững chãi, như đang truyền cho cô một phần hơi ấm.
“Anh thật không ngờ,” anh nói, giọng nhẹ mà chân thành, “em cũng biết làm nũng cơ đấy?”
Trong ký ức của anh, cô luôn là một người cứng cỏi, dứt khoát, không hề dễ d.a.o động. Mỗi lần mở lời là đầy lý lẽ, hành động thì gọn gàng, dứt điểm. Một người phụ nữ như thế, vậy mà còn biết giở trò mềm mỏng? Thật sự là anh chưa từng nghĩ đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2175.html.]
Cố Nguyệt Hoài cong môi, nụ cười ẩn hiện nơi khoé miệng, ánh mắt lấp lánh như phản chiếu ánh nắng sau cơn mưa:
“Còn nhiều điều anh chưa biết đâu, Yến đồng chí. Về sau phải từ từ quan sát cho kỹ.”
Nói xong, cô liền nhấc chân đuổi theo bước chân Cố Đình Hoài, tiếp tục bàn chuyện phố Lương.
Yến Thiếu Ngu nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh kia, khóe môi anh bất giác cong lên, cười thành tiếng, tiếng cười không lớn nhưng dội rung nơi lồng ngực, vang vọng như tiếng chuông trong ngày yên ả.
Từ lúc Yến gia xảy ra biến cố, chỉ có những lúc ở bên cạnh cô, anh mới cảm nhận được một thứ xúc cảm trọn vẹn đến vậy — là sự an ổn, là ấm áp từ một người khiến cả thế giới trong lòng anh bỗng trở nên có nghĩa. Đó không phải thứ vui vẻ sôi nổi, cũng không phải đắm say cháy bỏng, mà là niềm vui âm ỉ lan ra từ tận tâm can, như thể một góc tâm hồn anh đã hoang lạnh, cuối cùng đã có ánh sáng dịu dàng thắp lên.
Cô là một con người đặc biệt — vừa lý trí, vừa biết cảm thông, mạnh mẽ mà không đánh mất sự mềm mại. Và chính sự dung hòa ấy, là thứ khiến cô trở nên độc nhất vô nhị trong mắt anh. Anh hiểu, từ khoảnh khắc này trở đi, bất kể phía trước là chông gai hay bình thản, anh đều muốn bước cùng cô — từng bước một.
Đợt lương thực lần này Cố Nguyệt Hoài mang đến xem như đã tạm thời giải quyết được tình trạng thiếu lương thực nghiêm trọng đang đè nặng lên phố Lương. Cố Nguyệt Hoài lại từ Hình Kiện tới tay được một khoản tiền. Việc ở Phong thị đã tạm ổn, cô cũng không lưu lại lâu, càng không có việc gì cùng Tống Kim An chạm mặt.
Sáng sớm hôm sau, khi sương mù còn lãng đãng phủ khắp sân ga, ba người đã thu xếp hành lý, lặng lẽ lên chuyến tàu sớm nhất quay về huyện Thanh An. Đoàn tàu sắt nặng nề lăn bánh trên đường ray, tiếng động cơ rầm rập như cuốn theo bao suy tư lẫn thở phào trong lòng mỗi người.
Về đến nơi đã là xế chiều. Họ không vội vã về nhà ngay mà ghé qua tiệm cơm quốc doanh gần nhà ga dùng bữa qua loa rồi cùng nhau đến bệnh viện.
Đúng lúc Bạch Mân cũng đến giờ tan ca, có thể nhân tiện tiếp người.
Cố Đình Hoài cũng đã lâu không về nhà. Hiện tại, hai vợ chồng sống ở hai nơi, thật vất vả mới có thể gặp mặt, cho nên mỗi lần trở về lại càng thêm quý giá. Đêm nay, với họ mà nói, mới thực sự là một bữa cơm gia đình đúng nghĩa, mọi thành viên trong gia đình đều có mặt đầy đủ, đoàn đoàn viên viên.
Cố Nguyệt Hoài bảo Yến Thiếu Ngu và anh cả ở lại bên ngoài bệnh viện, một mình vào trong đi tìm Bạch Mẫn. Dù chỉ là một bác sĩ thực tập, nhưng cô vẫn thuộc biên chế quản lý của bệnh viện. Việc rời đi hơn một tháng không báo trước – dù là vì lý do đặc biệt – vẫn là điều cần giải trình rõ ràng. Trong lòng cô luôn có ranh giới rõ ràng giữa công tư, càng hiểu rõ đạo lý nên thẳng lưng mà bước.