Cô vừa mới sửa sang lại phòng ốc, thì Thiếu Ngu trở về.
Sau khi lễ trao quân hàm kết thúc, ai đều bận việc của người nấy, cô còn chưa kịp trực tiếp cùng anh nói tiếng chúc mừng, hiện giờ vừa nhìn thấy người trở lại, cô liên cong mắt cười, nói:
“Hai gạch 1 sao , Yến thiếu tá, đồng chí có thể cho tôi biết cảm tưởng hiện tại không? Có phải cảm giác thăng chức tăng lương đặc biệt vui vẻ?”
Yến Thiếu Ngu đứng thẳng người, khuôn mặt tuấn tú bình thản ánh mắt dịu dàng, nghe cô trêu ghẹo, anh tiến lên một bước, giơ tay ôm lấy eo cô, hơi cúi đầu xuống, giọng trầm thấp khẽ vang bên tai cô :
“Thăng chức hay tăng lương... kỳ thực chưa có cảm giác rõ rệt. Nhưng có một chuyện khiến tôi thấy rất vừa lòng: đó là có thể cùng vợ mới cưới trở về nhà trong kỳ nghỉ.”
Lời nói này vào tai người thường thì không có gì khác biệt, nhưng vào tai người có tình từng chữ lại tựa như rót mật. Trong nháy mắt, tai Cố Nguyệt Hoài truyền đến cảm giác nóng bừng, có xu hướng lan rộng ra toàn bộ gương mặt. Cô khẽ hừ một tiếng che giấu sự thẹn thùng, quay đi né ánh mắt anh.
Người này ... sao lại thế này a ? Yến Thiếu Ngu hiện tại giống như vừa được giải khai một tầng phong ấn , nói chuyện hành động càng ngày càng vô sỉ.
Nhưng ngẫm lại, nhìn gương mặt anh dưới ánh chiều rực rỡ, đẹp đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng, cô lại thấy trái tim mình mềm ra. Thôi thôi… cứ cho là đồ vô sỉ, cũng là có tư bản. Mà cô người này, xưa nay đối với sắc dụ là không có khả năng chống cự, huống chi lại là nam nhân nhà mình , không chịu được cũng phải chịu a, còn có thể buông tay dâng người sao ??
Tất nhiên là không được !
Cô vươn tay, chủ động vòng qua cổ anh, kéo xuống gần, khẽ cắn nhẹ lên môi như một cảnh cáo : Anh đừng có mà một nước lên mây mà quên mất ai là nóc nhà ! Sau đó mới thấp giọng nói :
“Về nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2170.html.]
Nga
Yến Thiếu Ngu nhìn cô, trong đáy mắt là một mảng trời sâu thẳm, ánh cười dịu dàng lan dần, khiến cho cả người anh càng trở nên nhu hòa. Anh đáp lời, từng từ nặng như đinh đóng cột, lại thấm đẫm dịu dàng:
“Được, chúng ta về nhà.”
Chiều hôm đó, họ rời quân khu, cùng ngồi trên chuyến tàu trở về huyện Thanh An.
Chiến trường tiền tuyến vừa truyền về tin đại thắng. Báo chí toàn quốc đồng loạt đăng tải tin vui: địch bị đẩy lùi, thế trận được củng cố, sĩ khí toàn quân bừng bừng. Cờ đỏ sao vàng rợp trời, loa phóng thanh vang rền các xóm làng, nhân dân hân hoan đổ ra đường, ôm nhau mừng rỡ như thể hòa bình đã kề bên.
Cùng lúc ấy, vùng nông thôn bước vào vụ thu hoạch lúa mạch – những cánh đồng vàng rộ, bông mạch trĩu hạt, là dấu hiệu của một vụ mùa thắng lợi sau bao năm đói khát triền miên. Người dân truyền tai nhau: “Vận nước đang chuyển, trời thương dân rồi!”
Thế nhưng... giữa lúc lòng người đang phấn khởi, điều gì phải tới ... cuối cùng cũng đã tới !
Châu chấu tràn về như thủy triều đen, ùn ùn từng lớp, phủ kín cả bầu trời như một tấm lưới sắt xám xịt, dày đặc đến mức không một tia nắng nào lọt xuống được mặt ruộng. Cánh chúng sắc như lưỡi lam, quét qua đâu, nơi ấy cỏ cây rạp xuống, thân lúa nát vụn, đồng mạch tan hoang như vừa trải qua một trận chiến không tiếng súng, chỉ còn trơ lại đất trống khô nứt và xác cây xác rạ héo quắt, vàng úa.
Tiếng dân làng gào khóc vang khắp cánh đồng, lẫn vào tiếng vỗ cánh rào rạt của đàn côn trùng, tạo thành một bản nhạc tang thương nhức óc. Có người quỳ giữa ruộng mà khóc, nước mắt hòa với bùn đất. Có người siết chặt cuốc trong tay, cố rượt theo từng đám châu chấu bằng hết sức lực cuối cùng, nhưng càng đánh càng tuyệt vọng. Cánh tay rớm máu, đôi chân rã rời, vẫn không thể cứu lấy bông lúa cuối cùng khỏi miệng loài côn trùng dữ tợn.
Những nhánh mạch còn sót lại bị người ta cúi rạp xuống mà nhặt, tranh nhau từng hạt như tranh sự sống. Đến cuối cùng, chỉ thu về được một nhúm sản lượng thưa thớt, không đủ đầy một đấu. Lại là một vụ mùa thất bại. Mùa trước mất trắng, mùa này ... vẫn là trắng tay.
Tin thắng lợi từ tiền tuyến từng khiến lòng người phấn chấn, tưởng đâu yên ổn đã đến, cuộc sống có thể khấm khá lên. Nhưng thiên tai như một đòn đánh phũ phàng vào chút hy vọng mong manh ấy. Người dân lại phải gồng mình vượt qua một kiếp nạn mới, trong khi trải qua một thời gian khuyết lương lan rộng trên diện rộng, sức người đã mòn, tinh thần đã cạn.