Sau khi nghi thức trao quân hàm cho Yến Thiếu Ngu khép lại trong tiếng vỗ tay vang dội, cái tên “Cố Nguyệt Hoài” được xướng lên giữa sân chào cờ, như một hồi chuông đập mạnh vào lòng cô, khiến những suy nghĩ đang phiêu đãng lập tức thu về thực tại.
Cô hít sâu một hơi, bước ra từ hàng quân y trong bộ quân phục xanh ô-liu được ủi phẳng phiu, bước chân tuy vững nhưng không giấu được đôi chút căng thẳng. Nói thật, so với việc lăn lộn ở tiền tuyến, việc đứng giữa sân nghi thức, dưới hàng ngàn ánh mắt của cấp trên, đồng chí và các chiến sĩ trẻ, lại càng khiến cô cảm thấy áp lực hơn bao giờ hết. Không phải sợ hãi, mà là trách nhiệm.
Cô tiến đến trước lễ đài, đứng nghiêm dưới quốc kỳ, ánh mắt hướng thẳng về phía trước, thân thể thẳng tắp, lặng lẽ lắng nghe Từ Xuyên Cốc đọc rõ từng câu từng chữ của quyết định.
Từ Xuyên Cốc đứng trên lễ đài, sắc mặt nghiêm nghị, giọng nói trầm ổn cất lên từng câu từng chữ:“Căn cứ theo thành tích phục vụ tại tiền tuyến và biểu hiện xuất sắc trong công tác cứu chữa thương binh tại mặt trận Tây Nam, Bộ Chỉ huy quyết định trao quân hàm trung úy quân y cho đồng chí Cố Nguyệt Hoài, đồng thời thực hiện chế độ đãi ngộ sĩ quan phó liên theo tiêu chuẩn đặc cách.”
Giọng nói trầm ổn, từng chữ rơi xuống dứt khoát như tiếng trống trận vang lên giữa đồng bằng rộng lớn, đánh thức mọi giác quan đang âm thầm dâng trào nơi lồng n.g.ự.c cô. Dù không hoàn toàn nắm rõ tất cả quy định về hệ thống quân hàm và tiêu chuẩn đãi ngộ trong quân đội, song cô hiểu rõ – đây là sự công nhận lớn lao. Một nữ quân y tuổi chưa đầy hai mươi, kinh nghiệm thực tế chỉ có vỏn vẹn trong khoảng thời gian một tháng, có thể tiến thẳng lên cấp trung úy, lại được đặc cách đãi ngộ như sĩ quan cấp phó liên – việc này, không phải dễ dàng, cũng không hề phổ biến.
Đây không chỉ là phần thưởng, mà là sự tin tưởng, là trách nhiệm được gói ghém trong một tấm quân hàm nhỏ bé mà nặng tựa ngàn cân.
Và vào khoảnh khắc ấy – lễ đài im phăng phắc, sân chào cờ tĩnh lặng – không một ai lên tiếng dị nghị, không có lấy một ánh nhìn nghi hoặc. Bởi những người có mặt hôm nay, không ít người trong số họ từng trải qua đôi bàn tay tài hoa của Cố quân y, được Cố quân y cắt lọc, khâu lại vết thương, kéo về từ ranh giới mong manh của cái chết.
Vinh quang Cố quân y đạt được , hoàn toàn xứng đáng !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2169.html.]
Từ Xuyên Cốc cũng tự mình tiến lên cài tư lịch chương lên cầu vai cô, động tác trang nghiêm, mang đầy hàm ý coi trọng và kỳ vọng. Cố Nguyệt Hoài đứng yên, ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ yên ả, nhưng trong lòng lại cuộn trào biết bao cảm xúc.
Sau cô, những cái tên khác cũng lần lượt được gọi lên: Mạnh Hổ, Hạ Lam Chương, những chiến sĩ trong đơn vị 168 – mỗi người đều mang theo nắng gió và bụi đỏ từ chiến trường. Ánh mắt bọn họ mang theo sự kiêu hãnh – kiêu hãnh của người lính đã được rèn luyện bằng đạn thật, m.á.u thật, và cả mất mát thật.
Ngay cả Lý Tùng Tùng cũng không giấu nổi ánh mắt khâm phục, ngưỡng mộ. Mới ngày nào, bọn họ còn là những cậu nhóc choai choai, ngang bướng không phục quản giáo, cái này không hiểu cái kia cũng không rõ, vậy mà chỉ qua một chiến dịch, đã như được rèn từ sắt thành thép. Ngày hôm nay, đứng giữa sân chào cờ, bọn họ đều là những người trưởng thành, những người lính thực thụ.
Nghi thức kết thúc, âm nhạc hành khúc chuyển sang nhịp nhẹ nhàng, không khí căng thẳng cũng vì thế mà dịu xuống. Những người được đặc cách khen thưởng trong đợt này đều được xét kỳ nghỉ phép về quê thăm nhà. Đó không chỉ là sự nghỉ ngơi thể chất, mà là sự hồi hương trong danh dự, mang theo vinh quang mà chính họ đã tự mình giành được giữa khói lửa và đổ máu, để báo bình an với người thân – để mẹ cha có thể yên lòng, để quê hương biết rằng, những người con đất ấy đã không phụ lòng trông đợi.
Nga
Yến Thiếu Ngu bị Từ Xuyên Cốc giữ lại để thảo luận một số điều chỉnh nhân sự và nhiệm vụ trong thời gian nghỉ phép, còn Cố Nguyệt Hoài thì lặng lẽ quay về nhà khách quân khu, chuẩn bị thu dọn hành lý.
Nghĩ đến chuyện sắp về nhà, lòng cô chợt trào dâng một cảm xúc phức tạp. Lúc trước rời đi , cô không kịp nói rõ với cha và các anh… Nay trở về, chắc chắn không tránh được một trận trách cứ, nghĩ đến đây Cố Nguyệt Hoài lại cảm thấy đau đầu.
Bước chân đã chọn, đường cũng đã đi, cô không hối hận, cho nên ... lửa giận của cha và anh vẫn là phải đối mặt .
Haiz..